Đêm đông, ngồi trên ngôi chùa cũ, lắng nghe từng đợt gió rít bên tai và
quan sát cái lạnh đi qua từng kẽ chân, xuyên qua từng thớ thịt... lần
đầu tiên trong đời hiểu thế nào là lạnh và buốt đến tận óc...
Đêm
đông, ngồi trên ngôi chùa cũ, cúi xuống nhìn những đợt sóng của hơn
thua, tranh giành, đấu đá... đôi khi vì miếng cơm, đôi khi vì tấm áo,
đôi khi chỉ để chứng tỏ cái ta này hơn cái ta khác... lần đầu tiên trong
đời chấp nhận một điều vô nghĩa...
Đêm đông, ngồi trên ngôi chùa
cũ, quan sát cái lạnh thấu đến tận óc, nhận diện tiến trình vô nghĩa
của cuộc sống... lần đầu tiên trong đời thấy mình đang viết một điều vô
nghĩa...
Không viết cũng thành chữ!
Không tham gia cũng đã là một thành phần của trò chơi!
Phải chăng đó là sự vô nghĩa của tất cả những điều vô nghĩa mà chính ta là một điển hình?!
(10/01/11)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!