Sống đi qua rồi chết cũng qua
Được cũng qua rồi mất cũng qua
Mọi bại thành sẽ đi qua như cơn gió trước thềm cửa hắt hiu...
Ngày đi qua rồi đêm đi qua
Cảm xúc nhàn nhạt rồi cũng qua
Đời sống lờ đờ thiếu gia vị rồi cũng qua
Mọi thứ sẽ đi qua như bóng chim trên mặt hồ lạnh lẽo...
Giờ đi qua rồi phút cũng qua
Niềm vui qua rồi nỗi buồn cũng qua
Gặp gỡ đi qua rồi ly biệt cũng đi qua
Ngẩng đầu nhìn đêm trong tiết đông quạnh vắng, ngó nghiêng những tháng ngày đã từng đi qua mà xúc cảm cứ nhàn nhạt thiếu gia vị... Có những ngày ta như những vì sao lóe sáng giữa màn đêm tối đặc, cũng có những ngày ta như những vì sao chết ứ trong bóng tối bao la và cũng có những ngày ta lờ đờ nhờ nhợ như những vì sao lắt lay chờ giây phút lâm chung vào lỗ đen vũ trụ...
Ngẩng đầu nhìn chính ta trong ánh vàng đục của chiếc đèn điện bên song, ngắm nghía bóng hình trong những phút giây tưởng chừng là duy nhất mà tâm hồn cứ trống trải mông lung... Có những lần ngôn ngữ tràn trề như sông dài biển rộng, có những lần đặc quánh như ao tù nước đọng và cũng có cả những lần nhỏ giọt như nước rỉ từ phin cà phê không đường...
Chẳng có vấn đề con người nào đủ ấn tượng để ta kết nối thành từ...
Chẳng có xúc cảm nào đủ ma mị khiến ta bộc phát thành thanh tiết...
Chẳng có hứng thú nào đủ mê say khiến ta trào tuôn thành âm vực...
Thiếu gia vị cho cuộc sống thì sống cũng như chết...
Thiếu thẩm thấu về cuộc đời thì tồn tại cũng như không...
Thiếu suy tư về chính mình thì cả đời chỉ mang thân sống nhờ ở đậu...
Thiếu sáng tạo vì tha nhân thì tồn tại chỉ chật đất tốn cơm...
Ta đang rất cần một chút vị mặn để có thể lặn thật sâu vào lòng biển cả
Ta đang rất cần một chút vị ngọt để có thể bay thật cao giữa hương hoa đất trời
Ta đang rất cần một chút vị đắng để có thể khai thông những bế tắc trong tư duy
Ta đang rất cần một chút vị cay để có thể tạo đà cho những xúc cảm tuôn trào
Không hẳn là lặn nhưng lại không thể nổi, đó là trạng thái của một kẻ đang sống dở chết dở... Mọi thứ cứ lưng chừng, ngang ngang, nhàn nhạt, chán chán... và... thật lòng vẫn chưa biết muốn gì...
Không hẳn là trôi nhưng lại không thể kiểm soát được hướng, đó là trạng thái của một kẻ vô công rỗi nghề... Mọi thứ cứ ngập ngừng, mang mang, phiêu lãng, bềnh bồng... và... thật lòng vẫn chưa biết làm gì...
Không hẳn là sống ký sinh nhưng lại chưa thể tự quyết số phận của mình, đó là trạng thái của những tháng ngày thiếu gia vị, thiếu xúc cảm, thiếu suy tư, thiếu cả nỗi buồn làm chất xúc tác...và... thật lòng vẫn chưa biết cần gì...
Thành công chỉ để giúp ta tin tưởng vào những ngày đã đi qua
Nhưng thất bại không chỉ giúp ta tin tưởng vào những ngày đã qua mà còn tiếp thêm sức mạnh cho những ngày sắp tới
Niềm vui chỉ để giúp ta tin yêu cuộc đời
Nhưng nỗi buồn không chỉ giúp ta thêm tin yêu cuộc đời mà còn thổi luồng sinh khí cho cuộc đời thêm màu sắc và gia vị
Sự tồn tại của người khác chỉ để giúp ta biết đặt mình đúng vị trí và vai diễn
Nhưng cô đơn không chỉ giúp ta xác định vị trí mà còn giúp ta biết được bản lai diện mục của chính mình giữa vô vàn những lớp mặt nạ giả tạo vô hồn
Tái bút
Dường như thất bại chưa đủ nhiều nên chưa đủ sức mạnh để vươn lên?
Dường như nỗi buồn chưa đủ chín nên sinh khí sống cứ nhàn nhạt trôi?
Dường như cô đơn chưa đủ sâu nên khuôn mặt thật vẫn còn lấp ló sau song cửa?
Và dường như ta vẫn chưa biết mình là ai nên đã để cho quá nhiều ngôn ngữ chiếm lĩnh vị trí, điều khiển bàn tay chạy quàng chạy xiên suốt nãy giờ??
(30/1/13)
bài hát buồn
Trả lờiXóaChẳng bùn lém :)
XóaMT quen TK bao lâu rồi nhỉ chuẩn bị chào đông (c) :-d
Trả lờiXóaMT quen tớ được lâu bao? :)
Xóalâu bao là bao lâu :p
Xóahên xui...hehe
Xóahên xui là xui hên sao mình chẳng thấy ai trong mơ nhỉ :p
Xóacó mơ đâu mà đòi thấy ai...hehe... chiều vui nhé, tớ out đây :))
Xóa*Chống cằm suy nghĩ*
Trả lờiXóaCẩn thận kẻo rụng râu :))
XóaCho đẹp :>) :>)
XóaĐể râu mới oai..:)
XóaKhông thèm cạnh tranh với ba (o) (o)
XóaVì có râu đâu mà cạnh tranh... kaka
Xóacạnh tranh ... tóc chẳng hạn :)
Trả lờiXóacái đó ông... chấp hết :))
XóaBài nì Nâu hát suốt à
Trả lờiXóaLâu lém rồi mới thấy bà chị ghé nhà chơi ấy nhờ... (c)
Xóa