Nước mắt rơi tặng đêm dài quạnh vắng
Vì nỗi nhớ người chưa thể xác định rõ tuổi tên
Tháng ngày cứ trôi đi cho mênh mang trống trải
Đôi chân cứ bước dài cho thế giới lênh đênh...
Cái miệng nói cười cho vẹn toàn vai diễn
Thân thể trôi lăn cho khoả lấp sầu đong
Hơi thở phập phồng tạm nuôi con tim thao thức
Đôi mắt xa xăm ngắm nghía mộng chưa tròn...
Đêm đã choàng lên đôi vai gầy nặng trĩu
Bóng lại đong đưa theo ảo tượng quay cuồng
Hạnh phúc khổ đau lại thay phiên gác cửa
Được mất hơn thua lại tuỳ hứng nắm buông...
Tôi là ai đây hỡi sao trời chưa tỏ
Ai là tôi đây hỡi đêm tối mông lung?
Bàn tay này đã chìa ra từ khi hình hài trở dạ
Vậy mà sao năm ngón vẫn chỉ là cơn gió lạnh len len?!
Về đâu đây hỡi ngã tư loang lổ
Ngã rẽ nào mới dìu nổi hoang mang?
Bàn chân này đã cất bước từ khi gieo hoàng mộng
Vậy mà sao con đường vẫn còn đó nhấp nhô?!
Đối mặt với đêm là đối mặt với sự thật hiển bày
Trước tấm gương quy ngưỡng là khuôn mặt chẳng trát phấn tô son
Vậy mà đâu đây khuôn hình vẫn còn bám đầy bụi bặm
Một dung nhan chưa tròn nên khuất lấp tính danh...
(2/3/13)
Mất ngủ vì nhớ đêm. Cũng thế thôi :p
Trả lờiXóaMất ngủ nên buộc phải nhớ đêm :)
Xóachia nửa nỗi nhớ cho tớ :-d
Trả lờiXóaÝ nói là nhớ Thu Hà chứ giề :)
XóaNhớ Thầy ,đọc thơ, nghe nhạc lại nhớ Thầy ...:(
Trả lờiXóaNhớ ư
Trả lờiXóaTồn tại thôi