Hạc trắng lưng trời...



Cánh hạc lưng trời
Bay về miền nào xa vắng...?
Bước chân lưng chừng
Đi về miền nào không tên...?

Tôi đã chào ngày mới bằng một tâm thế lưng chừng như thế... Chẳng phải dửng dưng, chỉ đơn giản là lấp lửng... Lấp lửng theo kiểu nửa muốn ngủ tiếp, và nửa muốn thức dậy; nửa muốn bước chân xuống đất; nửa lại muốn chùm chăn kín mặt...

Một ngày mới với tôi bình yên như mọi ngày... Không hẳn là không có việc gì làm, chỉ giản đơn là chẳng hào hứng với bất cứ việc gì... Trạng thái nào cũng có cảm giác thân quen, nhưng e chừng vẫn còn xa lạ; hoạt cảnh nào cũng từng có kinh nghiệm đi qua, nhưng e chừng vẫn còn đó những thắc mắc đầy nghi hoặc...

Không gian nào cho hạc trời tung cánh?
Quê hương nào cho dấu mỏi dừng chân?

Tôi vẫn đi tìm một không gian đích thực, nơi mà hạc trời có thể tung cánh mà không lo sợ gặp phải thợ săn, mà cũng có thể đó là nơi mà trăm nghìn thợ săn rình rập mỗi ngày nhưng những mũi tên lao đi chỉ có thể bắn vào dấu bay giữa không trung ảo hóa... Tôi đi tìm điều tôi chưa biết...

Tôi vẫn đi tìm một mái nhà đích thực, nơi mà bước chân tôi có thể nghỉ ngơi vĩnh viễn mà chẳng ngại ai giục giã đuổi xua, mà cũng có thể đó là nơi mà hàng ngày hàng giờ tôi vẫn ra đi dù có hàng nghìn hàng triệu cánh tay níu lại... Tôi đi tìm điều tôi chưa định hình...

Hạc trắng miền xa bay đi không lưu dấu
Tôi vẫn đi tìm một vòng tay nhỏ yêu thương

Có thể người ta cho tôi là kẻ vô tình, bởi dường như sau mỗi bước chân luôn là một bàn tay muốn xóa nhòa mọi thứ... Có thể cười, có thể nói, có thể khóc, có thể tỏ bày nhớ nhung... nhưng tự thâm tâm đâu đó luôn là một ước muốn lặng lẽ như một vì sao và âm thầm lẩn khuất vào không trung quạnh vắng...

Có thể người ta cho tôi là kẻ hữu tình, bởi dường như từng câu chữ luôn thấm đẫm nước mắt với một sự chân thành đến chứa chan... Có thể lạnh lùng như thây ma di động, có thể nhiệt tình như núi lửa trực trào tuôn, có thể nồng nàn như câu ru ngày xưa của mẹ... nhưng tự tâm khảm đâu đó vẫn thèm khát một vòng tay nhẹ nhàng vỗ về cho giấc ngủ lan lan...

Hạc trắng thanh thanh như loài thảo mộc tự nhiên sinh trưởng
Để sinh trưởng tự nhiên tôi lại phải chiến đấu với chính mình

Sự mâu thuẫn chỉ là mâu thuẫn khi người ta mong ước cái phải là trước cái đang là bất như ý... Chiến trường của tâm thức là cuộc chiến của những đối nghịch mà cả hai đối tượng đều bắt buộc phải có sự tự tin vào chính mình...

Tôi không tin lắm, cả vào cái đang làcái phải là, bởi thời gian trong tôi là bất định, và sự chuyển hóa giữa hai đối thủ chỉ là một thoáng sát na... Mỗi một lần chuyển vai diễn là mỗi lần thắng thua tự biến thành trò đùa mua vui trong chốc lát...

Sân khấu đã diễn bày, nút thắt đã được tạo ra
Nhưng cao trào chưa đến đỉnh điểm nên vai diễn vẫn chưa sẵn sàng
...
(14/3/13)




CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
4 Comments

4 nhận xét:

  1. Cây thả những lá vàng xuống cỏ
    Dáng đăm chiêu như đang tự đếm hồn
    Ai khiến xui ta về lối cũ
    Khe khẽ mưa trong một hoàng hôn...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ai khiến xui lá rơi trên bãi cỏ mềm?
      Ai khiến xui ta ra đi trong du êm?
      ...
      Một áng mây trôi trên bầu trời tịch lặng
      Một cơn gió chiều khe khẽ gọi hoàng hôn
      ...

      Xóa
Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất