Còn đâu ghế đá cho em bé ngồi
Còn đâu giấc ngủ cho người nghỉ ngơi
Khi chiến tranh về
Tuổi nào thảnh thơi...
Còn đâu tiếng khóc cho em mè nheo
Còn đâu nụ cười cho người với theo
Khi chiến tranh về
Ngày nào bình yên...
Còn đâu hạt cơm đưa lên miệng người
Còn đâu yêu thương nở trên môi cười
Khi chiến tranh về
Còn gì vui tươi...
Còn chăng làn đạn xé nát đêm dài
Còn chăng máu đổ nhuộm đỏ tương lai
Khi chiến tranh về
Họng súng khói bay...
Còn chăng hoang vắng như sa mạc khô
Còn chăng hoang mộ trên đồng nhấp nhô
Khi chiến tranh về
Đầu trắng khăn sô...
Còn chăng gốc rạ cháy trên thị thành
Còn chăng hơi thở vệ đường mong manh
Khi chiến tranh về
Ai còn đầu xanh...?
Khi chiến tranh về
Đời còn ngày xanh...?
Khi chiến tranh về
Khi chiến tranh về
Trời còn màu xanh...?
(10/4/13)
NGƯỜI GIÀ EM BÉ
Sáng tác: Trịnh Công Sơn
-----------------------------------
Ghế đá công viên dời ra đường phố
Người già co ro chiều thiu thiu ngủ
Người già co ro buồn nghe tiếng nổ
Em bé loã lồ khóc tuổi thơ đi
Ghế đá công viên dời ra đường phố
Người già co ro buồn trong mắt đỏ
Người già co ro nhìn qua phố chợ
Khi chiến tranh về đốt lửa quê hương
Người già co ro em bé loã lồ
Từng hạt cơm khô trong miếng hững hờ
Ruộng đồi quê hương dấu vết bom qua
Từng bàn tay thô lấp kín môi cười
Từng cuộn giây gai xé nát da người
Đạn về đêm đêm đốt cháy tương lai
Ghế đá công viên dời ra đường phố
Từng hàng cây nghiêng chìm trong tiếng nổ
Từng bàn chân quen chạy qua phố chợ
Em bé loã lồ giấc ngủ không yên
Ghế đá công viên dời ra đường phố
Người già ho hen ngồi im tiếng thở
Từng vùng đêm đen hoả châu thắp đỏ
Em bé loã lồ suốt đời lang thang.
-----------------------------------
Ghế đá công viên dời ra đường phố
Người già co ro chiều thiu thiu ngủ
Người già co ro buồn nghe tiếng nổ
Em bé loã lồ khóc tuổi thơ đi
Ghế đá công viên dời ra đường phố
Người già co ro buồn trong mắt đỏ
Người già co ro nhìn qua phố chợ
Khi chiến tranh về đốt lửa quê hương
Người già co ro em bé loã lồ
Từng hạt cơm khô trong miếng hững hờ
Ruộng đồi quê hương dấu vết bom qua
Từng bàn tay thô lấp kín môi cười
Từng cuộn giây gai xé nát da người
Đạn về đêm đêm đốt cháy tương lai
Ghế đá công viên dời ra đường phố
Từng hàng cây nghiêng chìm trong tiếng nổ
Từng bàn chân quen chạy qua phố chợ
Em bé loã lồ giấc ngủ không yên
Ghế đá công viên dời ra đường phố
Người già ho hen ngồi im tiếng thở
Từng vùng đêm đen hoả châu thắp đỏ
Em bé loã lồ suốt đời lang thang.
Con đọc rồi, nghe mấy lần bài hát :)
Trả lờiXóasợ chiến tranh :)
Trả lờiXóaChuyện gì đến sẽ đến thôi mà, sợ gì nhỉ??
Xóachiến trang thì đâu có thể rảnh xem TK viết bài biết đâu khi đó TK là anh bộ đội :p
XóaThơ như thơ Trịnh ý nhở?
Trả lờiXóaLip ko thấy dòng chữ Trịnh nằm ngay ở dưới bài viết sao?
Xóa