Ly trà trưa khơi lên hơi ảo ảnh
Nhắc nhở ta nhân thế vốn mong manh
Dẫu hôm nào nói cười dường tri kỷ
Thì hôm nay xa vắng tựa chẳng quen
Cười nhếch mép tình đời là thế đó
Người mượn ta như khách lạ qua đò
Thuyền sang sông thì đò thôi hữu dụng
Khách lên bờ mặc ai ngó bơ vơ
Đừng có trách vì ai ai cũng thế
Khi đã cần thì mép nẻo đê mê
Khi đã buông thì ê hề thực tại
Khi đã quên thì níu kéo cũng thừa
Đừng có trách vì ta đây cũng thế
Cũng đã buông cũng đã nắm một thời
Cũng dối gian cũng cùng nhau đùa cợt
Cũng trọng khinh từ thuở còn nằm nôi
Hoa có thời và người cần chắc chắn
Đẹp có kỳ và tuổi chẳng đợi nhau
Dẫu có thương và hứa hẹn nhiều điều
Nhưng kết lại chỉ đùa nhau thôi đấy
Cười nhếch mép vui cho duyên tao ngộ
Khi đơn côi thì duyên nợ đầy tràn
Khi trống vắng thì hẹn nhau đầu bạc
Bến đỗ rồi thì chỉ thế mà thôi
Thôi thì thế ta mỉm cười chúc phúc
Duyên đã tròn và nợ đã trả xong
Người cứ vui như bến bờ người chọn
Ta cứ vui như nguyện ước thong dong
Ta lại quẩy mái chèo trên sông biếc
Đưa khách sang và vui vẻ vẫy chào
Khách lỡ đêm ta nhường thuyền cho nghỉ
Khách yên bình ta lại đẩy thuyền xa
Bình yên nhé những khách trọ trần gian
Sẽ có ngày ta chung vui gặp mặt
Sẽ có ngày ta thôi những oán thán
Sẽ có ngày ta thôi nói hờn ghen
Hạnh phúc nhé những bạn hữu thân quen
Ghét hay thương cũng chỉ là đầu môi trót lưỡi
Ta vẫn đây như đất mẹ nghìn đời
Mỏi chân rồi thì nằm xuống nghỉ ngơi
...
(28/4/13)
trà chiều nào (c)
Trả lờiXóaBài hát này từ lâu lắm. hôm nay nghe lại vẫn thấy buồn
Trả lờiXóaCon buồn vì con là ông lái đò à? :)
Xóa