Phụng hiến


PHỤNG HIẾN
Trí Không

Ngày không hết tôi cũng không ở lại
Tôi cũng đi, không cần biết đi đâu
Tôi không tiếc cõi trần gian nắng quái
Bởi đi đâu cũng có đủ vui sầu

Hoa và cỏ bốn phương vầng nhật nguyệt
Đã ôm tôi theo tiết điệu thăng trầm
Mở đôi mắt nhìn bầu trời bát ngát
Lắng đôi tai nghe tiếng gió thì thầm

Nắng chính ngọ, trăng đêm rằm chuyển nhịp
Màn đêm huyền thao thức với ngàn sao
Mưa chiều đổ gợi cầu vồng rực rỡ
Gọi buồn vui thăng giáng biết bao lần

Tôi đã gửi tình tôi không kể xiết
Cho trời cao cho mặt đất rất gần
Tôi đã đặt trong bản thân tạo vật
Cả linh hồn lẫn thể xác tinh anh

Lòng mở ngỏ cho vào ra tự tại
Cho gần xa rảnh rỗi ghé chơi nhà
Phòng trống quá ly trà không giữ nổi
Nên đêm về thoảng sầu mộng phôi pha

Lệ thấm gối theo từng đêm khắc khoải
Cười giòn tan theo từng thoáng hân hoan
Những khoảng lặng vô tình trong trống trải
Những chia ly bất chợt trong ngỡ ngàng

Những người bạn thoáng nhìn đà thân thiết
Những đệ huynh thoáng gặp đã thiết thân
Những tình bạn trôi trong vòng tan hợp
Những đệ huynh im tiếng với muôn vàn

Trần gian hỡi? tôi đến đây mấy bận
Mải miết tìm ý nghĩa của phù vân
Tôi ngẩng mặt ngó cuộc đời vội vã
Tôi cúi đầu nhìn những dấu chân qua

Tôi đã đến nghĩa là tôi chuẩn thuận
Dẫu bàng hoàng hay hốt hoảng đêm đêm
Dẫu cuồng si hay thổn thức đảo điên
Tôi đã đến nghĩa là tôi chấp nhận

Nếu đã yêu tôi tự nguyện ưu phiền
Phiền vì nhớ thì muộn phiền là phúc lạc
Nếu đã yêu tôi tự nguyện yếu mềm
Mềm vì yêu thì thác ghềnh là thánh nhạc

Tôi đã đến nghĩa là tôi đã yêu lắm lắm
Trần gian ơi! trái tim tôi xin trọn vẹn tiết trinh
Tôi đã đến nghĩa là tôi tình si rất mực
Trong ra ngoài, trên xuống dưới chỉ có một mà thôi

Xin phụng hiến tấm thân này già cỗi
Và tâm hồn còn rất đỗi hồn nhiên
Xin yêu hết, xin yêu không phân biệt
Kể không cùng mà đếm cũng phát điên

Còn ở lại thì ngày đó còn yêu
Còn hơi thở thì ngày đó còn nhớ
Còn sức lực thì còn tung bay cánh mộng
Còn đôi chân thì còn với hái sao trời

Yêu cho thỏa để rồi ai cũng biết
Sẽ có ngày tôi ly biệt trần gian
Xác thân tôi tan tác với mây mù
Còn linh hồn thì biệt tăm mất dạng

Tôi sẽ chết như áng mây tan hợp
Hơi nước tựu thành thì mưa sẽ lại rơi tuôn
Cỏ và hoa sẽ tắm mình trong mát lạnh
Biết đâu chừng tôi sẽ lại tái sinh

Tôi gửi lại đây vài dòng phòng ly biệt
Những lời yêu thương phụng hiến với cuộc đời
Rồi đôi chân sẽ lại cất bước phiêu du
Cho trang thơ chuyện trò cùng ngẫu nhĩ

Đối ẩm cùng Bùi Giáng
Qua Phụng hiến trong tập thơ Mưa nguồn
(31/5/13)


PHỤNG HIẾN
Bùi Giáng

Con có nghĩ: ắt là phải thế 
Một đôi lần con ghì siết hai tay 
Nàng thơ đẹp của trần gian ứa lệ 
Bảo con rằng: hãy nhớ lấy phút giây 
B.G. 

Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại 
Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu 
Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi 
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu 

Cây và cối bầu trời và mặt đất 
Đã nhìn tôi dưới sương sớm trăng khuya 
Mở buồng phổi đón gió bay bát ngát 
Dừng bên sông bến cát buổi chia lìa 

Hoàng hôn xuống, bình minh lên nhịp nhịp 
Ngàn sao xanh lùi bước trước vừng hồng 
Ngày rực rỡ đêm êm đềm kế tiếp 
Đón chào tôi chung cười khóc bao lần 

Tôi đã gửi hồn tôi biết mấy bận 
Cho mây xa cho tơ liễu ở gần 
Tôi đã đặt trong bàn tay vạn vật 
Quả tim mình nóng hối những chờ mong 

Sông trắng quá bảo lòng tôi mở cửa 
Trăng vàng sao giục cánh mộng tung ngần 
Gió thổi giậy lùa mơ vào bốn phía 
Ba phương trời chung gục khóc đêm giông 

Những giòng lệ tuôn mấy lần khắc khoải 
Những nụ cười tròn mấy bận hân hoan 
Những ngoảnh mặt im lìm trong ái ngại 
Những bắt tay xao động với muôn vàn 

Những người bạn xem tôi như ruột thịt 
Những người em dâng hết dạ cho tôi 
Những người bạn xem tôi là cà gật 
Những người em không vẹn nghĩa mất rồi 

Trần gian hỡi? tôi đã về đây sống 
Tôi đã tìm đâu ý nghĩa lầm than 
Tôi ngẩng mặt ngó ngàn mây cao rộng 
Tôi cúi đầu nhìn mặt đất thấp đen 

Tôi chấp thuận trăm lần trong thổn thức 
Tôi bàng hoàng hốt hoảng những đêm đêm 
Tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt 
Tôi đui mù cho thoả dạ yêu em 

Tôi tự nguyện sẽ một lần chung thuỷ 
Qua những lần buồn tủi giữa đảo điên 
Thân xương máu đã đành là uỷ mị 
Thì xin em cùng lên thác xuống ghềnh 

Em đứng mũi anh chịu sào có vững 
Bàn tay bưng đĩa muối có chấm gừng 
Tôi đã nguyện yêu trần gian nguyên vẹn 
Hết tâm hồn và hết cả da xương 

Xin yêu mãi yêu và yêu nhau mãi 
Trần gian ôi! cánh bướm cánh chuồn chuồn 
Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại 
Con vi trùng cùng sâu bọ cũng yêu luôn 

Còn ở lại một ngày còn yêu mãi 
Còn một đêm còn thở dưới trăng sao 
Thì cánh mộng còn tung lên không ngại 
Níu trời xanh tay với kiễng chân cao 

Nhưng em hỡi trần gian ôi ta biết 
Sẽ rồi ra vĩnh biệt với ngươi thôi 
Ta chết lặng bó tay đầu lắc 
Đài xiêu ôi xuân sắp rụng mất rồi 

Đêm ứa lệ phồng mi hai mắt 
Bàn tay ta nhỏ như lá cây khô 
Mình hoa rã đầm đìa sương theo móc 
Đỡ làm sao những cánh tiếp nhau rơi 

Ta gửi lại đây những lời áo não 
Những lời yêu thương phụng hiến cho em 
Rồi ta gục đầu trên trang giấy hão 
Em bảo rằng 

- Đừng tuyệt vọng nghe không 
Còn trang thơ thắm lại với trời hồng

Xem thêm


1. Đầy đặn và phù du
2. Sa mạc hoa

CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
22 Comments

22 nhận xét:

  1. A DI ĐÀ PHẬT!
    KÍNH BẠCH THẦY!

    Đọc thơ Thầy: Lòng chúng con dâng đầy cảm xúc,
    Như được đắm mình trong luồng tình cảm thiêng liêng,
    Đã gột rửa những bụi trần thô tục!

    Con không thể và không biết dùng từ nào khác,
    Để giãi bày sự kính trọng vô biên!...

    Thầy của chúng con! Luôn soi sáng mọi miền,
    Tỏa tình thương tới chúng con và muôn loài mãi mãi!!!...

    Chúng con xin kính tặng Thầy những đóa hoa tươi thắm nhất! (f)
    Kính mong Thầy nhận cho và đừng cười chúng con nhé!
    Chúng con kính chào thầy!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Theo một ý nghĩa nào đó, môi trường này không có thầy và con, ko có thiêng liêng hay thô tục. Chỉ là bạn bè và chúng ta sẽ giao lưu theo cách của một người bạn, cô nhé (o)

      PS. Rất mong cô bỏ bớt dùm những sáo ngữ A di đà Phật hay kính bạch, kính thưa, kính tặng nhé... T thik sự bình đẳng và giao tiếp bằng ngôn ngữ đời thường. Hy vọng điều đó sẽ giúp gần nhau hơn :)

      Xóa
    2. Da, Thưa Thầy!

      Có lẽ Thầy nghĩ rằng con là con người khách sáo, không thật với lòng mình, nên đã không sử dụng những câu như đời thường!...

      Nhưng đối với con, đã là Thầy thì một ngày cũng là Thầy! Những câu nói kia là xuất phát từ lòng kính trọng tự bản thân đối với Thầy! Khi con đã biết đó là Thầy thì con không thể dùng một từ nào khác thay thế được.

      Đối với con, sự kính trọng nhau chỉ tăng phần gần gũi hay sự bình đẳng hơn chứ không hề giảm tý nào! Nó chỉ được gọi là khách sáo khi mà thật sự trong thâm tâm của họ không hề như lời nói mà thôi!

      Những gì con đã nói ra, tất cả đều tự đáy lòng mình! Có thể Thầy không tin, nhưng đó là sự thật!

      Con sẽ là con và sẽ không phải là một người nào khác, và khi con đã cảm nhận được sự đúng đắn của mình thì con cũng không muốn làm khác đâu Thầy ạ!

      Con kính chào Thầy!

      Xóa
    3. Hihi, ý t ko phải là cô khách sáo, mà chỉ là ở đây, t muốn người ta đến với t với tư cách như người bình thường, ko có sự khác nhau chỉ vì màu áo... Nếu cô tiếp cận t với tư cách là t thì có lẽ cô sẽ ko tiếp cận được những gì t muốn chia sẻ... Hy vọng cô cảm nhận thêm...

      Xóa
    4. Hihi... Nếu Thầy không thích thì thôi, con không nói nữa. Và nếu con muốn nói theo cách của Thầy thì con sẽ nói với một cái tên nặc danh nào đó chẳng hạn, lúc đó không còn là DH nói nha Thầy!...
      DH chào Thầy!

      Xóa
    5. Đại từ nhân xưng không phải là thứ thu hút sự quan tâm của t để thik hay không thik cô Hương ạ, t muốn nhắn nhủ với cô một điều khác, nhưng có lẽ t sẽ đợi thêm 1 thời gian nữa vậy... :)

      Xóa
    6. - :d: DH mi là con nhỏ nào mà cố chấp như thế? Mi dám cãi lời Thầy và nói những điều không nên nói? Tại sao vậy? Mi bị trừng phạt như thế nào mới xứng đáng đây?
      - [-(: DH biết lỗi rồi, cho DH xin lỗi vì đã làm cho T phải vất công như thế mới hiểu ra vấn đề. Từ nay trở đi sẽ không cãi lời T nữa đâu.
      - :d: T đừng thương tiếc gì nữa mà hãy cho nó một bài học nhớ đời, T cứ buồn, cứ giận, cứ chửi nó thật nhiều miễn sao cho trí tuệ nó được khai thông nhanh nhanh lên một tý là được! (để nó đừng lặp lại lần sau vậy nữa) :))
      - [-(

      Xóa
  2. Trả lời
    1. Vậy hóa ra tớ và Bùi Giáng chỉ là cái bóng của nhau thôi sao HT?... Không có sự giống nhau nào cả, mỗi chúng ta là duy nhất HT à...

      Xóa
    2. Nhìn tổng thể, entry của ba rất giống ...cái gối :d

      Xóa
    3. Hy vọng con ngủ ngon với cái gối đó :)

      Xóa
    4. Dạo này không cần gối cũng ngủ được ba ạ :p

      Xóa
    5. Thế thì chúc mừng con rồi :))

      Xóa
  3. Tk bằng tớ tớ bằng tk. Tớ không bằng tk tk không bằng tớ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Còn thấy có bằng với không bằng thì còn thấy có Tk và tớ :v

      Xóa
  4. Ai là trí không và ai là tớ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn hỏi thì bạn tự trả lời đi, tớ chẳng thấy và vì thế tớ chẳng biết :))

      Xóa
    2. Đến rồi đi ... đi rồi đến ... vòng tròn xoay :)

      Xóa
    3. Thong thả mà đi, thong thả mà đến :)

      Xóa
  5. Thơ đối ẩm còn non lắm ! Chẵn xứng tầm với BG tiên sinh đâu!!! Bãi nước bọt!.

    Trả lờiXóa
Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất