Trời Sài Gòn ảnh hưởng áp thấp nên âm u quá, còn tôi ảnh hưởng trời Sài Gòn nên phiêu diêu quá... và thế là chúng tôi ảnh hưởng lẫn nhau nên ngữ ngôn cứ thế bay bổng mà chẳng biết đâu là nguyên nhân, đâu là kết quả, đâu là tận cùng kỳ lý, đâu là hiện tượng nhất thời...
Sơ sinh phát tiết muộn lời
Tâm hồn như lộc trang đời như điên
Muộn lời chậm tiếng lầu tiên
Liền tâu thần nữ mối phiền lão phu
Có lẽ tôi sẽ bắt đầu ngày hôm nay bằng bài thơ đầu tiên trong tập thơ Rong rêu của Bùi Giáng vậy. Đây không chỉ là bài thơ mở đầu cho cả một tập thơ, mà hơn thế nữa, nó còn gói gém cả một trang sử lịch mà lão Giáng Bùi để lại cho nhân gian.
Đứng trước một bài thơ hay, chê nó thì không, mà khen nó thì thừa. Cách duy nhất để cảm nhận là viết lại cùng ông một bài thơ để đáp từ vậy:
Sơ sinh miệng đã dư lời
Tâm hồn xuân sắc trang đời như hoa
Dư lời nhanh gửi gót hoa
Mong cho thần nữ chia toà lầu tiên
Bùi Giáng yêu nhiều, có những mối tình thật và có những mối tình ảo, có những mối tình gần và có cả những mối tình xa... Trong số những mối tình của ông, không biết có nàng thần nữ nào đáp lại tình cảm thắm thiết của ông không thì tôi không biết. Mà giả dụ đó là tình đơn phương hay song phương, đa phương hay thiểu phương thì với tôi cũng... kệ. Chuyện riêng mỗi người, không thắc mắc. Cái hiện hữu trước mặt tôi lúc này chỉ đơn giản là những bài thơ ông để lại.
Tôi cũng yêu nhiều, có những mối tình ảo và có những mối tình thật, có những mối tình xa và có những mối tình gần... Trong số những mối tình của tôi, không biết có nàng thần nữ nào gật đầu trước những bài thơ tôi gửi hay không thì tôi cũng không biết. Mà giả dụ tình của tôi có là song phương hay đơn phương, thiểu phương hay đầy phương thì với tôi cũng... kệ. Chuyện của tôi thì mình tôi biết, đôi khi tôi không biết, nhiều khi biết mà giả vờ không biết, lắm lúc không biết mà giả vờ biết. Cái hiện hữu trước mặt các bạn lúc này, cứ đơn giản là những con chữ bay nhảy, đằng sau nó là gì thì Trí Không cứ mặc xác Không Trí đi.
Nhớ người ta nhớ mây giăng
Nhớ em ta nhớ hàm răng em cười
Nhớ em, anh bỗng xa trời
Vì em bỗng cũng như trời xa anh
Đây là bài thơ "Nhớ nhớ nhớ" nằm ở trang 67 của tập thơ Rong rêu. Bùi Giáng nhớ hàm răng của nàng quá đến độ nhìn trời cũng thấy mây giăng... Có phải thế ru? Không biết, không biết, không biết. Tôi xạo đó. Tôi không bình luận, nhưng tôi sẽ đáp lại lời ông thế này:
Nhớ người ta nhớ hàm răng
Nhớ em ta nhớ chiếc tăm nàng cầm
Nhớ em, anh bỗng lặng câm
Vì em bỗng cũng cười thầm đấy thôi
Bình giảng bài thơ của tôi à?... À, đơn giản thôi, một khi nàng đã là thần nữ thì bất cứ cái gì nàng chạm vào, cái đó sẽ hoá thành vàng, sẽ trở nên linh thiêng diệu vợi. Kể cả cái tăm nàng dùng để xỉa răng cũng trở thành một mật ngữ. Tại sao ư? Tại nhớ hàm răng nàng cười quá đến độ nhớ cả cái tăm nàng dùng, tại nhớ cái tăm nàng dùng quá mà đến lúc nàng cười thầm thôi cũng đủ khiến ta khựng lại trong luyến lưu tưởng nhớ... Có phải thế ru? Không biết, không biết, không biết. Tôi nói dóc đó. Ai lại đi bình giảng thơ ca của mình bao giờ, có mà điên!
Chắc hẳn phải bảo rằng em nói đúng
Anh nói sai, anh lúng túng bây giờ
Đành nhờ cậy câu thơ vần lủng củng
Tìm tới em những giây phút bất ngờ
Đây là bài thơ "Em nói đúng" nằm ở trang 53 của tập thơ Rong rêu... Đang viết đến dòng chữ này thì phòng tôi có tiếng gõ cửa, chắc người đẹp tới hay tạo gì đó cho tôi trong những giây phút bất ngờ chăng?!... Định ngồi chơi với các bạn phương xa một chút nữa nhưng các bạn phương gần đã đến rồi, thôi thì gom góp thu hồi cảm xúc lại dành tặng luôn một lần nhỉ?
Vẫn cứ bảo em sai dẫu có là em đúng
Chỉ để thấy em lúng túng đến bất ngờ
Rồi kiếm cớ cậy nhờ vài câu thơ lủng củng
Để phá lên cười đánh lạc hướng cái ngẩn ngơ
Đấy là cách cảm nhận thơ ca của tôi, trước là gửi tặng tiên sinh Bùi Giáng, sau là gửi tặng các bạn hữu ở phương xa. Còn các bạn đang đập rầm rầm cái cửa phòng tôi ngoài kia thì sao?... À, các bạn ý sẽ được đích thân Trí Không tiên sinh pha trà đón tiếp.
Chào tiên sinh Báng Giùi và các bạn nhé.
(19/7/13)
Chủ yếu là ba khoe ...hoa nhài đấy chứ, khoe cả tay nữa :d
Trả lờiXóaThế chả lẽ ba lại đi khoe cái hũ cốt của Bùi Giáng :)
XóaNgang dọc, rối rắm :p
XóaP/S: Con nói tay ba ấy
Hoa đẹp.
XóaPS. Ba cũng đang nói tay ba ấy :)
Lá xanh!
XóaP/S: Lần này k nói tay ba đâu :>)
Gân xanh!
XóaPS. Ba vẫn đang nói về bàn tay của ba :))
Bài hát nghe rất dí dỏm! DH rất thích nghe bài này (Mặc dù chưa thể hiểu hết lời của bài hát) :))
Trả lờiXóaCó lẽ nhờ chưa thể hiểu hết lời của bài hát khiến bài hát nghe rất dí dỏm chăng?! :))
XóaCó phải Trí Không ngày trước bên yahoo blog ko?
XóaNếu đúng vậy thì tớ xin gởi lời chào nhé! :D
Chính hắn! Hihi, nhưng tớ không nhớ bên Yahoo bạn tên gì... Thôi thì làm quen lại nhé :))
XóaOK! Tớ là langtu ngày trước bên yahoo :)
XóaNhớ ra rùi, giờ đổi thành tên "mặt lạnh" à :-)
Xóatên này có trước tên langtu rất lâu mà bạn. Tại lúc đó ko sử dụng ở yahoo thôi. :D
XóaHẠNH PHÚC
Mùa lụt năm nay anh chèo ghe bắt cá hai con cả thảy bỏ vô nồi nướng đủ hai con một lần ăn hết trong miệng hàm răng em tròn như tiêu ớt no nê thiên thần trời cao té xuống cười như nắc nẻ hai vai lãng đãng mơ hồ như sương pha vào tuyết pha vào suốt trong mùa lụt năm nay giờ này mưa âm u như nguồn mưa như nước lũ xung quanh con người riêng một chỉ duy là một duy nhất mà thôi là em đó hai tay thật trắng đưa lên vòng tròn như càn khôn quay múa người ta bảo rằng thơ dại như lá cây nhành mai nhành mốt nhành hôm nay hôm qua gì cũng được bởi vì em có hai hàm răng ăn một con cá cả thảy hai con còn một bỏ xương xuống chân bàn chân ghế con chó con mèo tranh nhau cắn dữ em vội co bàn chân cười ngất gót tròn đỏ như son đỏ như tuyết đỏ như lá cây mùa xuân nở sen hồ đầm như lệ như bài luận học trò viết không chấm câu thầy giáo bảo rằng phải tập chấm câu và đừng viết lòng thòng như chó bươi gà bới con chồn có đuôi không gọn năm sau không được lên lớp chúng bạn cười phải chui vào trong hang mà sống như con chồn con chim bay trên trời không giống con gấu trong hang con gà rừng vỗ cánh gáy te te miệng em cười cong tròn đẹp hơn nhiều lắm nên trời đương mưa liền lụt thật to lớn ngập hết cả làng thiên hạ ra sông chèo ghe bắt cá bây giờ mỗi người có mỗi con cá suốt đời thiên hạ làm ngư ông mùa lụt mưa rừng mưa rú mưa bụi chuối con gà ướt cánh không gáy te te chạy vào kề nồi cơm lửa ấm em bỏ guốc giép chạy bay ra ngoài lên rừng kiếm củi đốt than hay kiếm cái chi mô rứa ai biết răng mà nói kiếm hay tìm cái nguồn mưa rớt giọt lụt trời thiên hạ ngó lên không thấy mây vì mưa âm u người ta bảo rằng gió bão đầu mùa là ghê gớm lắm em vào ngay kẻo lạnh tới xương đau ốm suốt mùa lấy chi mà cười cho tròn hai môi được nữa mai trời hết lụt mới ăn bắp rang lấy chi mô là thú bữa sau thượng đế kêu anh lại gần hỏi tại mần răng mà con viết thơ hay như thiên thần rứa hỉ anh sẽ thưa rằng anh ăn bắp rang với em ngày đó mưa lụt sau khi ăn hai con cá chèo ghe ướt suốt nửa ngày mà vui quá cười to nên không lạnh bây giờ viết văn hay ấy là tại thiên thần tiên nữ tiên non tiên già tiên trẻ tiên gì cũng viết thua anh nên em bằng lòng chạy vô không đứng ngoài mưa ướt như chuột lột áo quần mưa lụt không phơi ra ngoài nắng em không có quần khô mà thay thì lấy chi mà mặc chẳng lẽ lại lại lại chẳng lẽ lại lại lại là anh nói lắp bắp cà lăm em cười chi to dữ rứa rứa thiên hạ nghe thì chết chùm cả hai đứa một lượt.
(Lá Hoa Cồn - Bùi Giáng)
Hihi, đọc xong hết cả hơi.. (lol)
Xóa- "Dường như ai nói đến Bùi Giáng cũng chỉ nhắc đến những bài thơ có vần của ông. Tất nhiên hầu hết thơ Bùi Giáng là thơ có vần, nhưng ông cũng có viết một số bài thơ văn xuôi rất độc đáo..." (TV)
XóaVậy, mời bác chủ nhà, cùng mọi người thưởng ngoạn thêm một bài thơ của Ông, và thử..."chiêm nghiệm" xem sao, nhé...
CHIÊM BAO
- Xa nhau cỏ lạnh trên ngàn
Nhớ nhung gửi nước lã tràn xuống khe
Không ngõ đi con về con chết mẹ về xanh xao cây ổi cây bòng cây bưởi cây bây giờ cây không bao giờ muốn chim leo chim té bây giờ bây giờ con qua bên đó cha mẹ chờ mười năm con không về tin về rằng con không bao giờ không bao giờ không bao giờ từ bữa cơm bỏ bú ham chơi con lớn lần lần trường làng trường tỉnh buổi sáng buổi chiều hai lần qua đò buổi trưa ở lại nhà bà ngoại cho con ăn cá ngon hơn ở nhà mười tám tuổi con đi lính qua Tây con làm ông đội không bắn một người nào yêu một bà đầm yêu quá con không về con chưa kịp về con định cưới xong dẫn bà đầm về đẹp hơn con Lựu con ông xã Vĩnh Trinh bà Weil chưa kịp binh vực con thì con chết rủi ro mần răng lạ rứa tại người đàn bà bên Tây họ đẹp quá bà Weil không thể cứu con? Cái định mệnh của con là con chết? Chiêm bao mẹ thấy con về bà Weil bảo rằng ở bên Tây con đau khổ thiếu áo ở bên này cha mẹ bán lư đồng bình bạc bàn thờ không đủ tiền nộp thuế cho ông Tây lấy đâu mà gửi qua bên trời tuyết cho con mà tại răng con lại yêu bà đầm nào đẹp oan nghiệt rứa? Cha mẹ chết vì ông Tây con chết vì bà đầm tại mần răng con không về Vĩnh Trinh Cổ Tháp An Lâm Cù Bàn Thanh Châu chiều nay không có gió cái bờ ruộng cong cong tại mần răng anh Sáu ở Saigon cũng không có tin chi về thì mẹ chết con ruột mà chết luôn con nuôi nghe nói bà Weil cũng không thể sống được mà cái ông Ca-Mu ở Phi Châu qua Ba Ri cũng chết ông Póc Neo buồn quá cũng héo đi dần dần anh Sáu nhớ bà Mông Lô cám dỗ không tin về xứ sở thì còn ai mà sống được? Mùa màng thì chuột cắn cây lúa liên tiếp ba mươi mấy con trăng cô Lựu đi lấy chồng thì tiếp tới mẹ mù hết 2 con mắt mà mưa mùa đông ướt bụi ướt bờ ông Phan Khôi cũng không sống được tại cớ mần răng ông Huy Cận không bênh vực ông Phan Khôi để cho ông Trường Chinh ông Tố Hữu ăn hiếp ông Phan Khôi thì chợ Bảo An mần răng mà vui như ngày trước con cháu ông Hoàng Diệu thì bỏ làng Xuân Đài mà đi mẹ nhớ con quá thì cái trái đất tròn hay méo mẹ cũng chẳng biết bước vào cái ngõ mô mà hỏi tin con Mười thì nghe nói từ cái ngày nó vô Xà Gòn nó mang giày cao gót nó soi gương sao bầy kiến không tha nó về Vĩnh Trinh mắt mù thì mẹ cũng nghe cái bàn chân nó bước đi có khác cái ngày nó chạy bắt con châu chấu.
- Bùi Giáng, Mưa Nguồn và Lá Hoa Cồn - Có thêm phần "Mưa Nguồn Hoà Âm" (Saigon: An Tiêm tái bản, 1973) trang 321-322.
Cảm ơn bạn đã chia sẻ nhé, kỳ thực thì ta vẫn có thể thêm dấu chấm phẩy cho nó đấy. Tuy vậy, cứ đọc cho hết hơi cho đúng điệu lão Bùi bạn nhỉ :))
Xóa