Điệu vũ đêm thanh

Đêm đã sang canh, không gian mỗi lúc mỗi trầm lắng. Còn đâu đó ánh đèn đường hắt dài qua song cửa, còn đâu đó bóng người cặm cụi suốt canh trường. Thời gian đi như dòng nước, đời người đi như dòng sông. Bến đó, bờ đó... lặng lờ...

Tiếng quẩy mạn đò lách cách trên màn sương mỏng, tiếng gõ lách cách lướt nhẹ trên bàn phím tơ. Còn đâu đó thanh âm của thực tại hiện tồn, còn đâu đó những dòng suy tư ngổn ngang trăm mối. Thuyền đi về đâu? Ta đi về đâu?...


Người đã ngủ say lắm rồi, một vài ai đó đang mơ màng những giấc điệp, một vài ai đó đang nối kết những sợi tơ giăng, một vài ai đó đang vật vã trong cô đơn thầm lặng, một vài ai đó đang tơ tưởng những gặp gỡ tương phùng...

Giấc mơ trong đêm vắng là giấc mơ của những mối lương duyên, là giấc mơ của con đường công danh sáng chói, là giấc mơ cho cuộc sống an bình, là giấc mơ cho trăm năm không sóng gió...

Giấc mơ trong đời người là giấc mơ của những thăng trầm được mất, của tan hợp biệt ly, của thổn thức canh dài, của nụ cười rạng rỡ, của tiếng khóc bi thương và của hạnh phúc dâng trào...

Ta cuộn mình trong giấc mơ của thực tại như con tằm đang ươm kén, như con đỏ say giấc nồng trong vòng tay bảo bọc, như chú chim non đang chờ ngày khoan khoái đón ánh ban mai, như chú gà con đang đợi cất lên tiếng gáy đánh thức mặt trời...

Hạnh phúc và khổ đau, tương phùng và ly biệt, đam mê và giải thoát, ngu tối và khai minh... Ngươi chờ gì từ con thuyền tìm bến đỗ? Ngươi chờ gì từ tiếng quẫy nước mạn thuyền? Ngươi chờ gì từ ánh trăng non trên mặt hồ phẳng lặng? Ngươi chờ gì từ tiếng vọng giữa canh? Ngươi chờ gì từ những động rung trên đại não? Ngươi chờ gì từ tiếng thổn thức của con tim?

Màn đêm giăng trên nền trời một sắc màu không phân biệt, lớp sương mỏng phủ xuống trần ai một lớp trắng phiêu bồng... Ngươi khen ta ư? Người chê ta ư? Ngươi thần tượng ta ư? Ngươi khinh miệt ta ư? Ngươi ngợi ca ta ư? Ngươi dè bỉu ta ư?.. Ôi những âm thanh vi diệu của loài người... Ngươi có thể khiến ta từ một thằng đần trở thành nhà thông thái chỉ nhờ một âm thanh? Ngươi có thể khiến cho Thị Nở hoá hiện thành Thuý Kiều cũng chỉ một âm thanh?... Ôi những âm thanh vi diệu của loài người...

Ta hồi tưởng tiếng khẹc khẹc của loài đười ươi mười triệu năm về trước... Tôn vinh lãnh tụ thiên tài danh nhân thế giới: khẹc khẹc.... Tôn vinh hoa hậu đẹp nhất hành tinh: khẹc khẹc... Tôn vinh những nhà thông thái có một không hai: khẹc khẹc... Ném đá kẻ ngu muội bất tài: khẹc khẹc... Treo cổ thiêu sống những kẻ đi ngược lại số đông: khẹc khẹc... Bỏ tù bọn tội phạm phản động xấu xa vô lại: khẹc khẹc... Ôi những âm thanh vi diệu của tổ tiên loài người... Khẹc khẹc là tất cả, khẹc khẹc là muôn năm, khẹc khẹc là vạn tuế...


Đêm lại bước sang canh, không gian vẫn thanh vắng như cuộc đời thường tại. Ánh đèn đường vẫn hắt bóng cho dáng ai cặm cụi thêm người bạn cố tri. Ta nghe tiếng khẹc khẹc của tổ tiên loài người vọng về từ đại não và ta nghe tiếng đập nhẹ nhàng của con tim không ngừng nghỉ...

Những sợi dây thần kinh vẫn khi chậm khi khoan, những hồng huyết cầu vẫn lao đi với vận tốc không thể đo đếm. Sắp sáng rồi đó, có ai thấy chăng ánh trăng non đang loáng thoáng mặt hồ, rọi soi thêm những làn sương mỏng giăng giăng, cho nàng Hằng Nga tiên tử phất phới bay trong chú tằm đang nhả kén?

(3/7/13)

CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất