Trời đêm bối rối một u tình
Thanh cảnh hư hao tiếng lặng thinh
Âm ba dìu dặt câu bỡ ngỡ
Sóng nước vơi đầy mảnh trăng khinh
Tôi là tôi sao hỡi duyên trần
Cõi lòng mắc cạn giữa phù vân
Sao đến sao đi sao đầy ứ
Để ngã ba đời kẹt tiếng ngân
Bối rối tôi ơi tôi gọi mình
Chèo khua vọng nước nhạt câu kinh
Đẩy đưa thuyền độc trong đêm lạnh
Xuôi mái ngược bờ buốt tâm linh
(7/8/13)
Tớ thích cái bức tranh à, 1 vài đường đơn giản mà rất có hồn. Lại hợp với chất nhà quê của tớ :-d
Trả lờiXóaNói về cái đẹp thì vô cùng lắm :)
XóaTôi là tôi sao hỡi duyên trần
Trả lờiXóaCõi lòng mắc cạn giữa phù vân
Sao đến sao đi sao đầy ứ
Để ngã ba đời kẹt tiếng ngân
:)
Xóa"Sao đến sao đi sao đầy ứ"
Trả lờiXóaTưởng Người thấy rõ chẳng phân vân
Đã có bao lần đã nhấn nhá
Để Người thấy được nỗi lòng kia!
Giờ sao đã hết lòng rộng rãi
Như dòng sông chảy mãi thoáng thông!
"Bối rối"- Sao DH cũng thấy thật bối rối nếu như không có mấy lời đáp lại với T! Để hết bối rối, DH có thể nói là "Đêm thanh" thầy nhé! (Mong T đừng cười vì DH chỉ bắt chước T để thay đổi một số câu từ như sau):
Trả lờiXóaTrời đêm trăng sáng thật tự tình
Thanh cảnh nên thơ tiếng lặng thinh
Âm ba dìu dặt câu bỡ ngỡ
Sóng nước vơi đầy mảnh trăng soi
Tôi là em sao còn bỡ ngỡ
Để lòng xao xuyến chẳng nên lời
Sao đến sao đi thật nhẹ nhàng
Nên người cũng thế chẳng vấn vương
Sao đi người ở lòng thanh thản
Sóng nước đầy vơi thỏa nỗi lòng
Đẩy đưa thuyền lớn trong đêm vắng
Xuôi mái ngược dòng vẫn ung dung.
Hihi, t ko có ý kiến.. =))
Xóa