Trời mưa và tôi buồn...
Không hẳn lúc nào trời mưa cũng khiến tôi buồn và vì thế mà có lẽ tôi buồn nên tôi mới thấy trời mưa. Tôi buồn nên tôi chán nói, biếng cười, ngại giao tiếp... và cách tốt nhất để tận hưởng một nỗi buồn không gì khác hơn là ủ mình trong chăn thật ấm, co mình như một con ốc sên và cuộn tròn trong một cái mu rùa thật cứng.
Không hẳn lúc nào tôi buồn tôi cũng chui mình vào trong vỏ bọc và vì thế mà có lẽ do tôi thích được nằm trong một vỏ bọc nào đó nên tôi buồn cho tăng thêm phần thi vị. Vỏ bọc ấm áp, bình yên, không tiếng ồn ào, không chạm va những sự giả tạo, không đóng kịch bản thân, không diễn vai hời hợt, không nói cười đầu môi.
Tôi buồn nên trời mưa...
Khi người ta vui, người ta thường nhìn mọi thứ theo chiều hướng tích cực nhất có thể. Kể cả nỗi buồn của mình cũng có phương pháp giải quyết. Chẳng có gì là bế tắc, chẳng có gì khó khăn, chẳng có gì là không thể.
Khi người ta buồn, người ta thường nhìn mọi thứ theo chiều hướng tiêu cực nhất có thể. Kể cả niềm vui của mình cũng trở nên nhạt nhẽo tầm thường. Chán suy tư, ngại lý trí, chán mở rộng lòng mình, ngại phô bày hiện thực.
Trời mưa, tôi buồn...
Đôi khi tôi hay để bản thân tôi đi quá xa, đến tận cùng mọi thái cực, và vì thế mà thường nhìn thực tại chẳng được chỉnh chu, toàn diện. Có thể khô khan quá, có thể sướt mướt quá, có thể lý trí quá, có thể tình cảm quá... Luôn có những từ "quá" trong những lúc giông bão mưa rơi...
Trong những thời điểm mà từ "quá" hoành hành, tôi thường nói rất nhiều, cười rất nhiều, khóc rất nhiều và im lặng cũng rất lâu... Mọi cung bậc cảm xúc luôn nằm ở những nốt cao nhất hoặc thấp nhấp, không lưng chừng, không lửng lơ, không ngập ngừng và cũng chẳng có vẻ gì là e ngại...
Tôi buồn, trời mưa...
Trời mưa không phải là tất cả những gì của tự nhiên. Ngoài nó ra còn có trời nắng. Nhưng khi mưa, tôi chỉ biết mưa thôi, chẳng biết nắng là gì. Tôi mặc định luôn cho mình một xúc cảm: trời mưa, suốt ngày mưa, mưa mãi, mưa hoài, mưa mưa mưa...
Tôi buồn không phải là tất cả những gì của tôi. Ngoài nỗi buồn còn có niềm vui. Nhưng khi buồn, tôi chỉ biết có buồn thôi, đừng cố làm cho tôi vui làm gì. Tôi đang buồn đấy, đang nhìn mọi thứ tiêu cực lắm đấy, đang chán đời lắm đấy, đang muốn tự tử lắm đấy...
Mưa và nắng, buồn và vui...
Chính cái thực tại tự nhiên khiến tôi ngộ nhận một chiều
Chính cái thực tại tâm tưởng khiến tôi cứ mãi dệt lá thêu hoa cho những điều không thật
Tôi ngộ nhận, nhưng không hề ảo tưởng
Chỉ là ngộ nhận hai chiều cho những hiện tượng chỉ hiển bày có một chiều của nó mà thôi
(11/8/13)
T ơi!
Trả lờiXóaSau cơn mưa trời lại sáng!
Sẽ có nắng thôi mà T
T đừng buồn nữa nhé!...
(Mấy ngày nay mưa quá có lẽ do ảnh hưởng bão đó T)
Bảo t đừng buồn nữa thì t còn sống làm gì nữa hả cô? Khoảnh khắc thú vị nhất là khoảnh khắc t ĐƯỢC buồn mà :))
XóaNỗi buồn đậu xuống vai mưa :)
Trả lờiXóaThế mà ba cứ nghĩa mưa đậu trên vai nỗi buồn, hehe
XóaCó những ngày mưa để thêm yêu những ngày nắng và...ngược lại :)
Trả lờiXóaĐó là lý do cho nỗi buồn có mặt đó :v
XóaCơn mưa rồi sẽ qua sau đó ta nhân ra cầu vồng sẽ rất đep
Trả lờiXóa