Sáng nay đi uống cà phê với một số bạn, vô tình hãy hữu ý thế nào mà chủ quán lại mở đúng bài hát này, làm không gian bên ngoài lẫn bên trong tự nhiên chùng hẳn xuống...
...
"Điều em lo sợ" - Em sợ nhiều thứ quá: màn đêm, làn gió, bàn tay mong manh, bàn chân anh hay đi, cơn mưa buồn và cả anh không đến...
"Điều em lo sợ" - Thật ra thì em cũng chẳng sợ những thứ anh vừa kể lắm đâu, chẳng qua là màn đêm, làn gió, bàn tay, bàn chân, cơn mưa... khiến em sợ vì ở đó - chẳng có anh ở bên - mà thôi.
...
Điều em lo sợ cũng là điều anh đắn đo - Anh cũng đắn đo nhiều thứ lắm: màn đêm, làn gió, bàn tay mong manh, bàn chân mỏi bước, cơn mưa buồn và anh muốn đến mà chẳng thể đến...
Điều anh đắn đo cũng không hẳn vì những thứ đó, mà chỉ đơn giản là lo lắng khi màn đêm về, ai sẽ vỗ về em giấc ngủ?! Làn gió lạnh se se, ai sẽ khoác lên chiếc cổ xinh xinh một chiếc khăn quàng ấm áp?! Bàn tay mong manh giữa chúng mình, có đủ níu giữ khi khoảng cách xa xôi?! Đôi chân này mỏi bước, có mái nhà nào cho anh quay về ngơi nghỉ?! Cơn mưa buồn ghé qua, ai lo cho em khi trái gió trở trời?!
...
Điều em lo sợ cũng là điều anh đang đắn đo - Nỗi sợ trong em cũng chính là điều anh đang phân vân nghi ngại. Sự đắn đo trong anh không phải là nỗi sợ, mà chỉ vì không muốn em sống trong nỗi sợ. Sự nghi ngại trong anh không phải là nỗi sợ, mà chỉ vì muốn được thấy em vui cười.
Em ơi, Anh mong em tin rằng
Mỗi sớm mai khi mặt trời lên
Dẫu anh không còn ngồi đây nữa
Thì vẫn còn đó trái tim ấm nồng vì em mà thức giấc.
Em ơi, Anh mong em tin rằng
Thực tại này chưa bao giờ là mơ
Dẫu hôm qua hay ngày mai có đổi thay bất định
Thì vẫn còn đó hôm nay chúng mình, tay vẫn chưa từng rời tay.
Điều em lo sợ cũng là điều anh đang đắn đo - Sự đắn đo trong anh không phải vì những lo sợ viển vông của một người con gái. Sự đắn đo trong anh không phải vì sợ mất em theo chuyển động mong manh của tình cảm. Sự đắn đo trong anh chỉ bởi một lý do, lý do là tình yêu trong anh chưa đủ tạo niềm tin và chỗ tựa vững chắc ở trong em, và đó cũng là lý do khiến anh cảm thấy mình có lỗi, trước những lo sợ hiển nhiên của một người con gái.
Nếu màn đêm kia có che đi hết những ký ức êm đềm
Thì hãy tin rằng vẫn còn anh đây vẽ tiếp những gì đang dang dở
Nếu làn gió kia có phôi phai đi hết những kỷ niệm khó quên
Thì hãy tin rằng vẫn còn anh đây sẽ đem về bên em những làn gió mới
Nếu bàn tay mong manh không thể giữ lại dòng chảy thời gian
Thì hãy tin rằng đôi tay anh đủ mạnh để vực lại những gì nguyên sơ
Nếu chỉ vì đôi chân anh chưa từng có ngày ngơi nghỉ
Thì hãy tin rằng trên mọi nẻo đường bóng hình em cũng chưa từng nghỉ ngơi
Nếu chỉ vì cơn mưa mà anh vội nghĩ đến một ai khác ngoài em
Thì hãy tin rằng anh không xứng đáng để ngự trị trong tim em dù chỉ là giây phút
Nếu một ngày, một ngày nào đó con tim em buồn tênh
Thì em ơi, hãy biết rằng, ở một nơi nào đó, thân xác anh đã gục chết giữa trống vắng mù khơi
Và nếu em vẫn còn lo sợ, lo sợ màn đêm, làn gió, bàn tay mong manh, bàn chân anh hay bước, cơn mưa buồn và cả anh không đến... thì nguyên nhân cho tất cả, vẫn là lỗi tại anh chưa đủ tạo niềm tin ở trong em.
Và nếu một ngày nào đó không có anh ở bên, thì chỉ có một câu trả lời duy nhất cho câu hỏi này, ấy là lúc em đã đủ sức mạnh đối mặt với màn đêm, làn gió, bàn tay mong manh, bàn chân hay bước, cơn mưa buồn và cả sự vắng mặt của anh...
Và khi em đã đủ niềm tin vào chính em, vào sức mạnh của em, vào tình yêu tồn tại vĩnh hằng ở trong em... thì điều đã từng khiến em lo sợ trước kia chỉ là trò chơi mộng mỵ, và trái tim buồn tênh đó sẽ được lấp đầy bởi yêu thương, không phải từ anh, mà là ngược lại, từ trong em tràn đầy và lan toả...
(18/11/13)
ĐIỀU EM LO SỢ
Ca sỹ: Hiền Thục
Anh, em muốn tin ngày mai khi mặt trời lên,
Em vẫn thấy anh đứng trong ban mai chờ em.
Vì em cứ sợ rằng hôm nay chỉ là mơ.
Bàn tay nắm chặt chẳng muốn xa anh bao giờ.
Sợ rằng khi màn đêm đến che hết đi những êm đẹp.
Sợ rằng bao làn gió kia mang giấu đi những kỷ niệm.
Sợ bàn tay em mong manh quá biết mai sau này còn giữ được anh?
Sợ bàn chân anh hay đi trước bỏ rơi lại em trên con đường yêu.
Sợ rằng đôi khi cơn mưa ấy khiến cho anh buồn và nhớ đến ai.
Sợ ngày mai khi anh không đến sẻ chia cùng ai con tim buồn tênh.
Chào chú!
Trả lờiXóaTD sang đây đọc blog chú cũng đã lâu rồi, qua lời giới thiệu của một người bạn. Nhưng TD chỉ đọc rồi về vì ko biết nhắn gửi gì lại sợ rằng mình đường đột? Bài viết của chú rất phong phú, có những bài thuộc về Triết lý rất sâu xa mà TD ko hiểu dc hết ý nghĩa, do sở học của TD còn nhiều hạn chế.
TD vẫn sang đây mỗi khi chú post entry mới, và mãi đến hôm nay TD mới mạnh dạn gửi lại comment vì TD muốn nói lên chút suy nghĩ của mình: TD thích đọc blog chú, thích những entries về đề tài tình yêu vì TD học hỏi dc rất nhiều điều từ Suy Nghiệm của chú còn về Triết học sâu xa thì TD cần thêm thời gian để thẩm thấu (mà chắc là cần rất nhiều thời gian chú ạ) :)
TD cảm ơn chú rất nhiều. Chúc chú thường an, chú nhé!
À, mới đầu TD định gọi chú là “Anh” vì biết dc chú chỉ khoảng 30-31 [qua bài viết “Bút ký thời gian (1)], nhưng nếu xét về tuổi đời, về kiến thức uyên thâm của chú thì TD chỉ thuộc hang hậu bối. Lần nữa xin cảm ơn chú.
Theo một chiều ngược lại, thỉnh thoảng tớ cũng sang blog của bạn, và học hỏi được rất nhiều điều về tâm lý của một "nửa thế giới", qua những bài viết rất công phu và chăm chút, qua đó có thể hiểu thêm về mẹ của mình, chị của mình, bạn của mình... và cả bạn nữa...
XóaSuy nghiệm là một cánh cửa mời gọi các bạn cùng tham gia suy ngẫm, trải nghiệm và sáng tạo về Thực tại, và dĩ nhiên, Tình yêu là một trong những chủ đề thiết yếu của nó. Nơi nào thiếu vắng tình yêu, nơi đó là tha ma hoang lạnh. Và mình vui khi bạn tìm thấy được điều gì đó từ những chia sẻ của mình.
PS. Như bạn nói, tớ còn rất trẻ. Và xưng hô Chú/Anh/ Bạn... hay gì gì đó với Trí Không thì không quan trọng lắm. Dẫu theo bất cứ nghĩa nào, Trí Không vẫn là bạn đồng hành của mọi người, bất kể tuổi tác hay giới tính. Và cùng một cung cách kể trên, đồng hành có nghĩa là cùng cảm nhận, cùng chia sẻ, cùng nâng đỡ, cùng dìu dắt... để thấy rằng, mỗi chúng ta, không ai là "thất lạc" giữa cuộc đời.
PS2. Chúc bạn ngày mới tốt lành, và rất sẵn sàng chia sẻ cùng bạn, như một người bạn đồng hành.