Thế gian là năng lượng. Tất thảy mọi thứ, từ những hành tinh như mặt trời, đến trái đất, đến mặt trăng, đến sao Kim hay sao Hỏa.... cho đến bé ti ti như hạt bụi, cơn gió, áng mây... cho đến vô hình như niềm vui và nỗi buồn, hạnh phúc hay sầu khổ... Thế gian là năng lượng.
Năng lượng có nặng có nhẹ, vận chuyển không ngừng, biến đổi liên tục. Chúng va đập nhau, chúng đi song hành cùng nhau, chúng tác động và chuyển hóa lẫn nhau. Chúng như một dòng chảy, không thể chặn đứng, không thể triệt tiêu. Chúng chỉ có thể chuyển hóa sang một hình thái khác, hoặc chuyển hướng tác động sang một đối tượng khác.
Bạn nghĩ rằng chiếc lá vàng rụng xuống là mất ư? Không, chúng có thể trở thành thức ăn cho các loài giun dưới đất, có thể vụn vỡ thành phân, thành dinh dưỡng nuôi chính chiếc cây mà chúng vừa rời bỏ. Chiếc lá vàng chưa từng mất đi, cũng như tổ tiên chúng ta, ông bà chúng ta, con cháu chúng ta, người thân chúng ta, đất đồi núi sông và vạn vật... Chưa có bất cứ thứ gì mất đi một cách tuyệt đối.
Bạn nghĩ rằng vừa có chiếc nụ non mới nhú? Không, chúng không phải vừa được sinh ra, không phải lần đầu tiên xuất hiện. Chiếc nụ non có sẵn trong cây, trong nhựa trắng của chiếc cành. Chúng chỉ ẩn mình trong cây, chờ đợi thời điểm chín muồi. Tôi mới ra đời hơn 30 năm nay ư? Gia đình tôi mới thêm thành viên mới ư? Mới xuất hiện một hành tinh khác ư? Mới xuất hiện một sự vật hiện tượng nào đó kỳ dị ư?... Không, không có bất cứ thứ gì lần đầu tiên được sinh ra cả. Tôi vốn có sẵn trong cha và mẹ của tôi, cây xanh vốn có sẵn trong đất và mây trời, hành tinh vốn hiện hữu từ vô thủy... Chưa từng có bất cứ thứ gì lần đầu tiên được sinh ra một cách tuyệt đối.
Không có bất cứ điều gì mất đi, không có bất cứ điều gì được sinh ra. Tất cả chỉ là sự chuyển hóa qua lại của năng lượng. Và tùy theo sự sắp xếp kết tụ năng lượng mà có thô có tế, có to có nhỏ, có ngắn có dài, có cao có thấp, có nặng có nhẹ.
Niềm vui và nỗi buồn, hạnh phúc và đau khổ... cũng chưa từng được sinh ra hay mất đi. Chúng có sẵn trong bạn, trong tâm bạn, trong cách nhìn của bạn, trong thái độ tiếp cận của bạn... Khi bạn vui, ấy là do bạn biết cách chuyển hóa dòng chảy năng lượng uế trược của buồn. Khi bạn buồn, ấy là do năng lượng uế trược được tích tụ quá lâu theo thời gian. Chẳng có gì là mới, chẳng có gì là lạ.
Nóng vội hay bình tĩnh cũng chỉ là những dòng năng lượng. Bạn nghĩ rằng người có khả năng bình tĩnh nghĩa là họ có khả năng chặn đứng được dòng chảy bất bình, bất mãn, khó chịu đang nảy sinh trong tâm thức ư? Không! Không một ai có thể chặn đứng được dòng chảy của năng lượng ấy. Chỉ có hai cách để có được sự bình tĩnh mà thôi: hoặc là chuyển hóa nó thành yêu thương, hoặc là chuyển hướng phản ứng sang các đối tượng khác.
Mỗi người trong chúng ta, sinh ra, đều mang theo một cái Tôi, và bám víu vào cái Tôi đó như chiếc neo níu bám tương lai của mình. Ăn, ngủ... là để nuôi dưỡng hình hài; chạy theo thời trang, quần áo, tóc tai... là để tô điểm cái đẹp bên ngoài; học hành, ước mơ sự nghiệp công danh, nuôi dưỡng lý tưởng... là để định hướng cho cái Tôi đó một đường đi nhất định. Cái Tôi đó chi phối ý nghĩ, lời nói và việc làm của chúng ta, trong bất cứ thời điểm nào... chỉ với một mong muốn: hướng tới ngày mai cái Tôi đó tốt đẹp hơn, tươi sáng hơn.
Khi cái Tôi bắt đầu va chạm với ngoại giới, ấy cũng là lúc cái Tôi bị thử thách bởi những điều kiện và hoàn cảnh trái chiều. Tôi muốn cái này mà thực tế diễn ra cái khác, tôi chờ mong cái này mà hoàn cảnh đẩy đưa tôi được cái khác, tôi ghét chúng mà phải chịu đựng chúng... Tất cả sự va chạm theo chiều hướng đối nghịch ấy khiến cái Tôi bị tổn thương, bị xúc phạm... và kèm theo đó là sự phản ứng để bảo vệ nó.
Như một con nhím xù lông ra để bảo vệ sự tồn vong của chính mình, bạn giận dỗi, hét toáng lên, nói xấu người khác, đánh nhau... hay nhẹ nhàng hơn là chui vào vỏ ốc của sự cô đơn tận cùng... cũng chỉ là cách để bảo vệ chính cái Tôi vừa bị tổn thương hay bị xúc phạm ấy.
Khi cái Tôi của bạn phản ứng như thế, thông thường, đều là do bản năng chi phối. Tri thức, địa vị xã hội hoặc sự tỉnh táo của tư duy... lúc này dường như ngủ quên trong bạn. Nhất là với con gái hoặc phụ nữ, mọi sự phản ứng thường chỉ là cảm xúc nhất thời, nóng rất nhanh và nguội cũng rất nhanh, nhưng một khi phản ứng... thì thường bất chấp hậu quả. Đó là lý do cho câu nói: nóng giận mất khôn. Phật giáo hay cho sân hận đi kèm với ngu si như một cặp bài trùng.
Xin cẩn thận với ý tưởng: tôi có thể chặn đứng được nó. Không, hầu hết những kẻ gặp trường hợp cái Tôi bị xúc phạm mà không có phản ứng, đều nằm trong những đối tượng được gọi là quân tử Tàu, vô cùng nham hiểm: quân tử 10 năm trả thù chưa muộn. Họ nuôi dưỡng hận thù như một hạt giống và chờ đợi hạt giống đó đúng thời điểm sẽ đơm hoa trổ quả. Và nếu bạn có một người bạn tẩm ngẩm tầm ngầm như thế, tôi thành thật khuyên bạn hãy tránh xa, bởi bạn sẽ chết bất đắc kỳ tử với họ đấy.
Hãy cho năng lượng bực tức khó chịu ấy một lối thoát, đó là cách mà Trí Không muốn nói với bạn. Hãy ví sự bực tức của bạn như một dòng nước, hoặc chuyển nó thành thanh lương mát mẻ, hoặc chuyển nó sang một hướng khác an toàn hơn.
Trong trường hợp chuyển hướng nó sang một hướng khác an toàn hơn, tôi vẫn hay khuyến khích các bạn hãy biết khóc hoặc hãy tập khóc. Khóc được là hạnh phúc, vì trong khi ta khóc, sự buồn bã ưu sầu được chuyển sang tuyến lệ, và chúng sẽ trôi đi cùng với tiếng nấc nghẹn ngào của bạn. Đi tắm, đấm bao cát, ôm gối ôm, chui tọt vào phòng tắm thút thít, chạy ra biển ngắm sóng nước bao la... đều là những cách chuyển hướng dòng chảy một cách an toàn. Nếu bạn không chuyển hướng dòng chảy khó chịu ấy ra khỏi người bạn ngay lập tức, thì hạt giống hận thù sẽ tích tụ trong tâm bạn, rồi chúng sẽ tàn phá con người bạn theo thời gian, hoặc biến bạn thành sát nhân một ngày không xa, hoặc biến bạn thành kẻ tâm thần sớm hay muộn. Nhớ nhé, thở thật mạnh, hét thật to... bất cứ khi nào bạn cảm thấy khó chịu.
Trong trường hợp chuyển hóa nó thành dòng nước thanh lương mát mẻ, một mặt, bạn cần phải luyện tập đối diện với mọi nghịch cảnh một cách nhẹ nhàng nhất, một mặt, bạn cần phải giảm trừ cái Tôi của bạn nhỏ xuống đến mức tối thiểu. Cái Tôi của bạn càng nhỏ lại, tình yêu thương của bạn càng được mở rộng hơn. Sông Tô Lịch cực kỳ ô nhiễm, nhưng nó sẽ chẳng là gì khi hòa vào dòng chảy bao la rộng lớn của biển Đông. Hãy mở rộng biên giới Tình Yêu trong bạn thành biển Đông chứ đừng như hai bờ của sông Tô Lịch, thì chẳng có nghịch cảnh nào có thể khuấy đảo sự bình yên trong tâm bạn. Nhớ nhé, người ta chỉ có thể chuyển hóa nghịch cảnh thành động lực, khi người ta biết yêu thương đến tận cùng, và bạn biết không, yêu thương đến đâu, cái Tôi của ta sẽ nhỏ đi chừng ấy.
Làm thế nào để kìm hãm sự nóng giận?
Bạn đã hỏi tôi thế ư?
Kìm hãm làm gì chứ?! Tôi đâu có điên!
Tôi chỉ chuyển hướng nó sang các đối tượng khác một cách an toàn hơn
Hoặc nghịch cảnh có là gì, khi tôi biết nghịch cảnh chính là một phần lịch sử hình thành nên tôi.
Em đang khóc vì những áp lực hay vì những nỗi buồn không mong muốn?
Hãy khóc đi em ạ, và đây là bờ vai để em có thể tựa nương
Hãy thở thật mạnh và hét lên thật to, tôi có thể chia sẻ và lắng nghe khi cần
Vì trái tim tôi là biển lớn, và chẳng có nỗi buồn nào có thể làm chúng bị vẩn đục!
Thân tặng cô bé Thùy Trang nhé!
(30/7/15)
Xin cam on Tri Khong rat nhieu.
Trả lờiXóa