Hồi chuông hiệu triệu!


Trí Không! Bây giờ là lúc mi được phép nói hai tiếng "Bắt đầu!" Bắt đầu với vực thẳm và núi cao, bắt đầu với chênh vênh giữa hai bờ sinh tử, bắt đầu đứng trên chóp đỉnh nguy nga để lặn hụp trong sầu thảm. Đó là con đường của mi. Hãy lên đường!

Trí Không! Bình yên không phải là quê hương của mi. Niềm vui không phải là nơi mi dừng lại. Yên ấm không phải là chiếc giường mà mi có thể an giấc. Chỗ đứng của mi là chông gai. Căn nhà của mi là vực thẳm. Quê hương của mi là núi cao. Hãy lên đường!

Mi đã từng mất ngủ như thế nào trên chiếc giường ấm? Mi đã từng vật vã như thế nào trong căn nhà yên? Mi đã từng thao thức như thế nào trong sự huy hoàng? Mi đã từng khắc khoải như thế nào trong sự ấm áp?... Mi có còn nhớ chăng???

Mi đã từng thách đố khổ đau như thế nào? Mi đã từng khát khao bão tố như thế nào? Mi đã từng háo hức trước áp lực như thế nào? Mi đã từng khoan khoái giữa giông ba như thế nào? Mi đã từng quăng mình vào hoang liêu như thế nào?... Mi có còn nhớ chăng???

Mi đang đứng ở vạch xuất phát? Và mi thì lại để cho sự sợ hãi làm chùn bước? Và mi thì lại để cho sự do dự làm chậm tiếng súng bắt đầu?... Đó không phải là con người của mi, đó không phải là con người mà mi đã từng hiện hữu, đó không phải là con người mà chính mi cần phải là.

Mi sợ hãi ngàn năm nay chưa đủ sao? Mi do dự hàng triệu kiếp chưa đủ sao? Mi cam tâm sống mãi kiếp nô lệ cho nghiệp lực xoay vòng mãi ư? Mi tình nguyện đánh mất mi trong hấp lực của truyền thống mãi ư?... Đó quả là một sự hy sinh không đáng, đó quả là sự lầm tưởng không đáng, đó quả là sự lựa chọn không đáng.

Hãy lên đường trở về với quê hương của mi. Mà quê hương của mi chỉ có thể là vực thẳm và núi cao. Vì thế, hãy lao mình xuống vực thẳm để vọt phóng lên núi cao, đừng chần chừ và do dự. Cơ hội không đến lần thứ hai. Làm đi!

Hãy lên đường trở về với căn nhà của mi. Mà căn nhà của mi chỉ có thể là hoang liêu và cô độc. Vì thế, hãy đối mặt với hoang liêu trong tận cùng của sự cô độc, đừng ngại ngùng và đừng suy nghĩ. Một cánh cửa mới đang mở ra trước mặt. Làm đi!


Bóng người cô lữ bước đi trong mặt trời
Đoàn cừu non lẽo đẽo theo gót trong ánh đuốc ma trơi
Một vì sao thức giấc như chưa từng định dạng
Một mùa xuân thức giấc như chưa từng tái sinh
Tự nhiên vẫn là chu trình xuân thu, sinh diệt
Thế giới vẫn là vòng quay ý hướng hiển bày
Quan sát vô tận
Lắng nghe vô tận
Suy ngẫm vô tận
Trải nghiệm vô tận
Và sáng tạo đến vô cùng
Đó là kiến thức, không phải tri thức
Đó là khai minh, không phải ngôn từ
Càng đi đến gần ta, Thượng Đế càng vô nghĩa
Càng đi đến tuổi già, cái chết càng xa ta
Đâu là bản thể bị thất lạc trong hiện thức?
Đâu là trí tuệ bị thất lạc trong kiến thức?
Đâu là khai minh bị thất lạc trong tri thức?
Vòng quay miên viễn của thời gian
Đưa chúng ta tái hồi sự nguyên sơ trinh bạch

Nhiều con người tự nguyện là thành tố của đám đông
Và họ tự hào vì sức mạnh vô hình của quần chúng
Nhiều con người núp bóng những tượng đài thần thánh
Và họ yên mình bởi cái bóng phủ xuống quá lớn lao
Tôi bước đi một mình trong dòng chảy xô bồ của thực tại, và tôi biết
Quá dễ dàng để được người khác tung hô hay ném đá
Những con người vẫn đi tìm hạnh phúc trong toan tính
Những con người vẫn đi tìm tình yêu trong trao đổi
Những con người vẫn đi tìm bạn bè trong tương tác
Những con người vẫn đi tìm niềm tin trong mơ hồ
Tất cả những khuôn mặt giống nhau, mập mờ mọi giá trị
Họ đầu tư và cần có sinh lời
Họ cho đi và cần có nhận lại
Tôi muốn nói: hãy biết mình mới có thể biết người khác
Tôi muốn nói: hãy hoàn thiện mình mới có thể giúp người khác hoàn thiện
Tâm ta có đủ mọi hạt giống: hãy quay về!!

Thế giới đổi thay nhưng thế giới bất diệt
Bốn mùa đổi thay nhưng vạn loại vẫn xoay vòng
Trong sự đối đãi của thời gian, có một điều trong tâm tôi không hề thay đổi
Đó chính là tìm kiếm chính mình
Tôi có thể bỏ qua mọi đền thờ, mọi tượng đài lẫm liệt
Tôi có thể bỏ qua mọi học thuyết, mọi tôn giáo linh thiêng
Trong mắt tôi, chỉ có một con đường duy nhất
Dù cho bạn có chê khen, ngưỡng mộ hay khinh miệt, quyến rũ hay phỉnh lừa.
Tôi sẽ không hạ ngôn từ của tôi xuống cho đám đông ca tụng
Tôi sẽ không uốn nắn chính mình cho hợp nhãn tha nhân
Sa mạc không phải là cát nóng dưới nắng mặt trời
Biển trào không phải là sóng xô về ào ạt
Khi bạn cố nhìn tôi bằng những kiến tạo đã hình thành
Thì giữa bạn và tôi mãi mãi là sa mạc hoang vu
Khi bạn khám phá tôi như mỗi ngày một ngày mới
Thì giữa bạn và tôi là ánh sắc vẫn còn hương

Tôi sẽ không đi tìm những khoảng trống để dựng lên những tượng đài
Tôi sẽ đập đi những tượng đài rêu phong để kiến tạo nên khoảng trống
Tôi sẽ không kiến thiết một bức tường từ những viên gạch, đá hay vôi
Tôi sẽ làm sân chơi mà không cần bất kỳ một ý tưởng
Cỏ sẽ tự nhiên mọc, hoa lá sẽ tự nhiên về
Sẽ có những chú sâu gặm dang dở một chiếc lá xanh
Và có cả chú chim sâu đang tung tăng tìm con mồi béo bở
Tôi sẽ không thuyết giảng bất kỳ một bài pháp nào
Tự khoảng trống và lặng im sẽ là thánh ca diệu vợi
Tôi sẽ không xây bất kỳ một nhà thờ nào cần lễ lạy
Tự ngọn cỏ, cánh hoa, chú sâu và chim chóc sẽ hoá hiện thành đền thờ linh thiêng

Nơi nào có bạn hiện hữu, nơi đó có bản thể bất diệt bất sinh
Nơi nào có tình yêu hiện hữu, nơi đó có đền chùa miếu mạo hiển bày
Nơi nào có tỉnh thức hiện hữu, nơi đó có trí tuệ trác tuyệt hiện sinh
Bạn đang phân mảnh cuộc đời bởi những khẩu hiệu băng rôn?
Đây là công ty
Đây là xã hội
Đây là đám đông
Đây là gia đình
Đây là bạn bè
Đây là người yêu
Đây là tôn giáo
Đây là thực và ảo
Đây là đêm và ngày
Đây là uyên bác và ngu si
Đây là đĩnh đạc và luông tuồng
Đây là trầm tư và nhăng nhít
Đây là trưởng thành và trẻ nhỏ

Quá nhiều phân mảnh bị chắp vá
Quá nhiều tượng đài cần đạp đổ
Quá nhiều thành kiến cần xoá đi
Quá nhiều khoảng trống cần kiến thiết
Hãy suy tư đi, suy tư như chẳng có gì để suy tư
Hãy kiến thiết đi, kiến thiết như chẳng có gì để kiến thiết
Hãy vui chơi đi, vui chơi như chẳng có gì đáng nhọc mệt xác thân

Tôi nói, chẳng có Chúa nào đủ can đảm nói thay lời tôi
Ôi cái thành kiến chấp chước sâu dày
Ôi cái ngu si bám hoài vào những thành trì mục rỗng
Các người nhìn nhau bằng đôi mắt mù màu
Các người nghe nhau bằng đôi tai bưng bít
Các người chạy theo hào quang được vẽ bằng ánh đèn neon
Các người lạy lục những đền thờ xi măng sắt thép
Các người bám víu vào kinh sách đã mục rỗng một cách điên cuồng
Các người o ép hình hài sống động vào những điều luật đã chết khô chết héo

Tôi nói, chẳng cần phải mượn danh Chúa hay bất kỳ ai
Những kẻ đang tụng xưng thần thánh lại chính là những kẻ vô thần 
Và những kẻ tự coi mình vô thần lại chính là những kẻ mê tín dị đoan
Thôi đi cái mặt nạ giả cười giả khóc
Thôi đi cái đôi tay ôm siết trong cô đơn
Thôi đi những nụ cười đầu môi trót lưỡi
Thôi đi những khen chê trong ảo tưởng điên cuồng

Tôi nói, và tôi tự hào về điều đó
Các người hãy can đảm lên để nhận diện về một sự thật trần truồng
Một sự thật về thể xác không quần áo che thân
Một sự thật về linh hồn không tô son trát phấn
Chúng ta là những con thú biết tỉnh thức về tính loài
Chúng ta di truyền nòi giống qua yêu thương chứ không phải qua tình dục máy móc
Hãy quên đi trần tục hay linh thiêng, thần thánh hay thấp hèn
Hãy quên đi điều luật cấm răn và quên đi mọi biên tế phân mảnh
Chỉ khi nào con người biết quên Chúa thì con người mới tìm ra Chúa đích thực
Chỉ khi nào con người biết giết Phật thì mới thấy Phật đang hiện hữu trong ta

Ôi buồn thay, thế giới quanh tôi mọi thứ cứ nửa vời
Nửa thánh thiện mà thành ra giả tạo
Nửa đam mê mà thành ra khập khiễng
Nửa thuần thành mà thành ra dại dột
Nửa ương bướng mà thành ra khó ưa
Những phân mảnh cuộc đời ngày một thêm vụn vỡ
Và ngày trôi qua ngày vẫn chỉ là những giấc mơ

Bước chân lên đi, hỡi những hành giả tìm kiếm chính mình
Việc đầu tiên của người là đập tan mọi đền đài thành kiến
Việc tiếp theo của người là hãy để mọi thứ tự nhiên
Việc theo nữa là vui chơi trong thanh thản
Việc theo nữa là... mặc kệ mọi đám ruồi nhặng vo ve

Bước chân lên đi, hỡi những hành giả tìm kiếm chính mình
Hãy hát những câu ca mà không cần câu từ vần điệu
Hãy vẽ những bức tranh mà chẳng cần bố cục sắc màu
Hãy nhảy trên đôi chân mà quên cả trái phải trước sau
Và lắc lư trong khoảng không như không còn bức tường nào ngăn cách

Bước chân lên đi, hỡi những hành giả tìm kiếm chính mình
Bỏ dùm ta những ngôn từ đối đãi nhị nguyên
Buông dùm ta những câu chê khen tầm thường kệch cỡm
Thế giới giờ đây chỉ còn Ta với con đường đang bước
...



Đó là khúc hát của cuộc đời mi. Hãy hát lên. Hãy ca lên. Hãy cho thế giới quanh mi thấy điệu vũ của tự nhiên trác tuyệt như thế nào. Đừng nô lệ cho sự sợ hãi, cho sự do dự. Đừng để cái bản ngã yếu đuối mong manh kia làm chùn bước nhảy, điệu múa và tiếng hát mà cuộc đời này đã ban tặng cho mi.

Đó là sứ mệnh của cuộc đời mi. Hãy cảm tạ cha mẹ đã sinh thành ra mi. Hãy cảm tạ cuộc sống đã thử thách mi. Hãy cảm ơn em vì đã đến bên mi. Và hãy cảm tạ chính mình vì sự chọn lựa ấy. Đừng để cho đám đông phủ dụ, đừng để cho truyền thống lôi kéo, đừng để cho thói quen dẫn đường. Hãy lên đường! Hãy lên đường. Sứ mệnh của mi bây giờ mới thật sự bắt đầu.

(30/8/15)

CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất