Hoa nhài thân yêu!
Hôm nay là ngày 29 tháng 2 dương lịch, bốn năm mới có một ngày, theo phong trào là ngày nữ giới tỏ tình cho nam giới, để thỏa lòng kìm nén ngượng ngùng bấy lâu nay... Đáng lý ra, anh cũng phải nhường cái đặc quyền tối ưu đó cho em, nhưng trùng hợp thay, kể từ lá thư số 28 đến giờ, cũng đã lâu anh chưa viết thư thăm em, nên hôm nay, cho anh mạn phép tranh giành một chút cái quyền tỏ tình đó, để chia sẻ cùng em nỗi nhớ niềm thương bấy lâu chưa có dịp tỏ bày.
Hoa nhài, tình yêu của anh ơi!
Dạo này chắc em cảm thấy anh khô hạn lắm nhỉ? Khô hạn từ suy tưởng đến cảm xúc, khô hạn từ cái đầu đến con tim. Thông cảm cho anh nha, công việc ấy, chúng cứ cuốn anh đi hết ngày này đến ngày khác, khiến anh chẳng còn thời gian đâu để mộng để mơ cả. Thực tại cũng ác nghiệt như chính thời gian eo hẹp mà trời ban cho mỗi người.
Có phải vì anh khô hạn hanh hao như thế khiến em cảm thấy anh cạn vơi tình yêu dành cho em không? Anh không tin như thế, và anh cũng biết em không tin như thế phải không nào?! Bởi rằng, có thứ tình yêu được nói ra thành lời, được viết ra thành chữ... nhưng cũng có thứ tình yêu được nhìn bằng mắt và cảm nhận bằng con tim. Nên anh tin rằng, dù đã lâu chưa viết thư thăm em, nhưng tình yêu mà anh dành cho em không vì thế mà phai nhạt, không vì thế mà cạn vơi theo tháng ngày.
Hoa nhài thân yêu!
Khi sinh ra, dường như trời ban cho chúng ta mỗi người một sứ mệnh. Có người chọn lựa con đường này, có người chọn lựa con đường kia... Dù là chọn lựa bất cứ con đường nào, điều cuối cùng của con đường ấy vẫn là sự hạnh phúc. Nếu không có hạnh phúc trên con đường mình đi, hẳn chúng ta sẽ tự nhiên thay đổi, mà không cần áp đặt, kiểu như chúng ta chưa tìm đúng sứ mệnh của mình.
Anh và em cũng vậy, ai trong chúng ta cũng có sứ mệnh của mình. Dù đã, đang, hay vẫn còn tiếp tục tìm kiếm con đường cho cuộc đời của mình, thì điều quan trọng nhất, hẳn vẫn là câu hỏi muôn thuở: "con đường đó có đem lại cho chúng ta hạnh phúc không?" Nếu anh không hạnh phúc, anh vẫn có thể tìm kiếm con đường khác phù hợp hơn, và em cũng thế... Chỉ có điều, thời gian cho sự tìm kiếm và cảm nhận hạnh phúc của chúng ta không có nhiều, để có thể nay con đường này, mai con đường khác. Vì thế, mỗi một lần tìm kiếm và chọn lựa, là một lần chúng ta phải suy tư cho thật chín chắn và kỹ càng. Đôi khi câu hỏi: hạnh phúc là gì? vẫn còn là một câu hỏi bỏ lửng...
Hoa nhài, tình yêu của anh!
Anh hiểu em ấp ủ nhiều tâm trạng khó tỏ bày thành ngữ ngôn. Em đeo mang ấp ủ đó như chính anh cũng đang trằn trọc với những suy tư của riêng mình. Anh đã không thể tỏ bày điều anh đang hướng tới thì anh cũng trân trọng những ước mơ chính đáng của riêng em. Đôi khi chúng ta sẽ gặp gỡ, đôi lúc chúng ta sẽ lệch pha... nhưng sợi dây duy nhất có thể đưa chúng ta đến gần nhau, cho đến lúc này, có lẽ anh chỉ biết lắng nghe và chia sẻ. Anh cảm nhận được nỗi niềm của em, lắng nghe em chia sẻ, và ôm em vào lòng khi em cần điều đó. Một sợi dây mỏng manh mà anh đang hạnh phúc được giữ gìn.
Và em ơi, ước mơ của em là rất chính đáng. Anh tôn trọng ước mơ của em như của chính anh. Nhưng em biết không, ước mơ chỉ đẹp vì chúng chỉ là ước mơ. Thực tại diễn bày cho ta nhiều thứ khác mà cái ước mơ đẹp đẽ của ta chưa thể suy nghĩ tận tường, ngay cả khi mong muốn của ta được toại thành. Giả như có người mua vé số thì họ chỉ ước trúng độc đắc thôi, nhưng nếu trúng số rồi thì đầy dẫy những vấn đề phát sinh sau đó mà khi ta mua vé số chưa lường hết được. Tệ cho anh, vì suy nghĩ quá nhiều, nên đâu có dám mua vé số, và vì thế mà chấp nhận luôn cả việc cả đời sẽ chẳng bao giờ trúng số độc đắc. Đấy, suy nghĩ quá nhiều cũng là một dạng bệnh.
Hoa nhài ơi?
Hạnh phúc là một mong muốn của bất cứ ai. Nhưng chúng lại cực kỳ đa nghĩa, tùy thuộc vào chỗ đứng và tầm nhận thức của mỗi người. Đôi khi hạnh phúc chỉ là một dạng cảm xúc thời tiết, đôi khi hạnh phúc lại là kết quả của một quá trình nỗ lực được đền đáp và đôi khi hạnh phúc lại giản đơn như chấp nhận những gì đang hiện tồn. Tùy vào từng người, tùy vào từng cảm nhận, tùy vào từng nhu cầu mà hạnh phúc trong mỗi chúng ta khác nhau.
Có rất nhiều người ước mơ được sang sinh sống tại Bhutan, quốc gia hạnh phúc nhất thế giới. Ở đó không có bon chen, giành giật, vất vả vì mưu sinh, môi trường tự nhiên lành mạnh... Thế nhưng, cứ đưa họ sang Bhutan sinh sống xem, anh đoán ít nhất 99% sẽ đòi về. Vì nơi đó, họ không có smartphone, không internet, không tivi, không có trò vui chơi giải trí, không có thế giới showbiz để họ buôn chuyện thị phi...những thứ mà bây giờ họ coi như tình nhân của họ. Đấy, em thấy không, ước mơ hạnh phúc là rất thật, mà từ bỏ một thói quen thì còn khó khăn hơn gấp bội.
Hoa nhài thân yêu của anh!
Trong mỗi một hoàn cảnh, anh nghĩ rằng, để có được hạnh phúc, chúng ta cần phải tập thích nghi với môi trường mà chúng ta đang sống. Nếu ở Bhutan, người ta có thể lấy việc canh tác làm vui, tối về tụ tập hàng xóm quanh đống lửa ca hát là hạnh phúc... thì tại sao chúng ta không thể tập thích nghi ngay tại nơi chúng ta đang sống bằng việc hết mình với công việc tại công ty và tối về vui vầy hạnh phúc bên gia đình? Chúng ta vẫn có thể xài smarphone mà không nô lệ cho điện thoại, chúng ta vẫn có thể dùng facebook mà không biến mạng xã hội trở thành nơi hơn thua câu like rẻ tiền, chúng ta vẫn có thể xem tivi nhưng không biến tivi trở thành thứ ngăn cách tình cảm giữa người với người khi ngồi bên nhau? Có thể không? Anh nghĩ là có thể! Đất nước nào cũng có thể là Bhutan, nếu chúng ta biết đem cái tinh hoa của đất nước kia về thích nghi ngay tại nơi mà chúng ta đang sống.
Thay đổi là bản chất của cuộc sống. Chẳng có cái gì là bất biến hay vĩnh cửu cùng thời gian cả. Vật hữu hình tất sẽ hữu hoại, mà vật vô hình thì bản chất cũng vận động theo thời gian. Chuyện thay đổi là chuyện hằng hữu. Nhưng anh nghĩ rằng, chúng ta không nhất thiết phải đánh đổi tất cả để đạt được điều chúng ta mong muốn. Có những thứ cần phá đi để xây lại từ đầu nhưng cũng có những thứ chúng ta chỉ cần thay đổi thái độ tiếp cận là có ngay được niềm vui. Nhiều khi lách mình nhẹ nhàng một chút là có thể đến đích, hơn là đi một đường vòng mà cái đích vẫn chẳng thấy đâu. Em thấy không, đất nước Bhutan họ hạnh phúc không phải vì kinh tế phát triển, mà đơn giản là họ hạnh phúc với những gì họ đang có. Anh tin chúng ta cũng đang hạnh phúc, chỉ là cách nhìn của chúng ta chưa được đúng hướng, nên mới thấy có vất vả, khó khăn và vô số áp lực mà thôi.
Em thân yêu!
Anh nhìn thấy những bông hoa cải vàng lơ thơ trong nắng, trên "đồi Thảnh thơi", sau những tháng ngày mưa gió rét buốt. Những bông hoa nho nhỏ xinh xinh hiên ngang lừng lững xuất hiện trên cái đồi cát hoang tàn. Anh cảm nhận thấy mùa xuân, thấy sức sống, và thấy nét đẹp đang hiện hữu quanh chúng ta.
Anh cũng nhìn thấy có em đang hiện hữu trong đó, trên bông hoa cải, trên cánh chiều tím, trên đóa hồng thắm đỏ, trên giò lan trắng trong... Trong khu "vườn Tự tại", nơi nào anh cũng thấy có em. Anh thấy em đang cười, đang tràn trề sức sống của tuổi trẻ, đang vươn mình đón nắng, đang thách đố mọi phong ba. Và vì thế, em ơi, em còn rất trẻ, em còn rất xuân, và em chỉ cần vươn mình lên khoe sắc. Việc tưới nước và ngắm hoa, anh xin suốt đời được đảm nhiệm
Chúc em một ngày 29 tháng 2 tràn đầy thương yêu
Anh yêu em, hơn cả những gì em nghĩ
(29/2/2016)
Thư gửi hoa nhài
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!