Hạt mưa đi hoang
Đánh thức căn phòng cô tịch
Mở cửa đón cố nhân
Mưa và tôi cùng chào nhau một câu cũ rích:
Đâu là nơi chúng ta tìm về
Bầu trời hay mặt đất?
Biển rộng hay dòng sông?
Ta đã từng là áng mây lơ lửng giữa bầu trời xanh
Ta đã từng là dòng nước thoảng trôi trong êm đềm
Ta đôi khi mang hình hài bão tố
Ta đôi khi mượn thân xác giá băng
Ta hiện hữu trong từng sinh thể sống
Và âm thầm giữa những vật vô tri
Vậy mà vẫn đi hoang
Giữa muôn vàn biến thể của Không và Hữu
Đâu là nơi chúng ta ở lại
Bầu trời hay mặt đất?
Biển rộng hay dòng sông?
Câu hỏi mang theo niềm tịch liêu bất tận
Để ngày qua ngày
Để tháng qua tháng
Tiếng đồng hồ diệt sinh tích tắc
Ẩn hiện miền Đông Tây và tìm nhau nơi Nam Bắc
Một chốn Đi - Về...
Ps.
Có những lời được nói trong vô thanh
Chỉ là để không kẹt vào những giả tạo
Đừng tìm nhau qua tiếng Yêu tiếng Ghét
Đừng dò nhau qua tiếng Hận tiếng Thương
Song trùng nhị nguyên cần nương nhau để đối đãi
Chỉ có tự do ra khỏi ngôn từ là thấy nhau rất mực
Chỉ có không ngôn từ là chân thật không hư
(29/4/2021)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!