Được ngày thành Vinh mát mẻ, tôi để cái tập hợp tứ đại này dạo bước phiêu du từ trên lầu xuống dưới lầu, từ lầu này qua lầu khác. Bàn chân cứ bước theo nhịp điệu riêng của nó, đôi tay nhịp nhàng theo nhịp điệu riêng của nó, đôi mắt lặng nhìn theo nhịp điệu riêng của nó, con tim khẽ khàng từng nhịp đập theo nhịp điệu riêng của nó... và suy tư của tôi cũng chạy theo nhịp điệu riêng của nó. Thử một lần tách các giác quan hoạt động độc lập với nhau xem sao...
.........
Bàn chân dẫm lên những viên sỏi được trải khắp cả sân. Các sợi dây thần kinh cùng các huyệt đạo nằm trên lòng bàn chân được một lần tiếp xúc với cảnh vật tự nhiên. Như gần như xa, như quen như lạ, như một tuổi thơ xa lắc xa lơ tràn về của một cậu bé chẳng bao giờ thích mang dép mà cũng có thể là của chàng trai mang dáng dấp của ông già 70 đang hồi xuân trong trạng thái nhặt lá đá ông bơ hiện tại. Bàn chân được mát xa toàn diện, nôn nao, ngại ngùng, vừa nhột nhột vừa thấy đau đau, vừa thích thú vừa xót xa. Bàn chân ấy đang ngây thơ như lần đầu nếm trải hương vị tình yêu? hay là nỗi đau lại thêm một lần được khêu lên, bới lại cho thêm phần xót xa, thi vị?
Đôi tay tôi dạo này yếu hơn ngày xưa, do năm tháng hằn lên chiếc đốt sống cổ, kéo theo những sợi dây thần kinh làm thỉnh thoảng đôi tay có cảm giác tê bì. Cái cảm giác tê tê ấy, có tay mà không thể cử động, không thể cầm nắm, mơn man trạng thái nửa có nửa không, nửa muốn phản kháng nửa muốn chiều theo, nửa muốn nhấc lên nửa muốn buông thỏng xuống cho dòng thời gian cứ thế tự nhiên vẫy vùng. Ôi cái đôi tay chẳng phải của tôi, nhưng sao lại mang hết tâm thế mà tôi đã đang và sẽ tiếp tục cuốn xoáy tôi đi trong cái vòng đảo điên đa chiều của thời cuộc thế này?
Đôi mắt tôi thỉnh thoảng lơ đãng bắt gặp cảnh trời chiều mây bay man mác, tự sáng lên như lần đầu gặp cảnh hoàng hôn; đôi mắt ấy thỉnh thoảng lại thoáng chiều suy tư như gặp cảnh đớn đau khủng khiếp chỉ vì bắt gặp chiếc lá rơi vô tình đậu lên vai người cuồng tử. Đôi mắt suy tư, đôi mắt xa xăm, đôi mắt lơ đễnh, đôi mắt lạnh lùng vô cảm, đôi mắt giận hờn, đôi mắt nũng nịu, đôi mắt dịu dàng yêu thương, đôi mắt thắng thua được mất... chúng tiếp nối nhau từ sát na này qua sát na khác, từ xúc cảm này đến cảm xúc kia. Vì tâm đa diện nên cái thấy đa màu hay vì cái thấy đa màu mà sinh tâm đa diện? Lời Đức Phật hỏi ngài A Nan năm nào qua cái đôi mắt, qua cái thấy, qua cái cảm, qua cái hiểu, qua cái biết... trong Kinh Lăng Nghiêm cứ văng vẳng bên tai, cuốn xoáy đôi mắt tôi xa xăm về phương trời viễn mộng nào đó...
Đưa đôi tay sờ chạm lên lồng ngực, con tim này vẫn đập như từ khi bác sỹ phát hiện có tim thai. Khoảng thời gian đủ để quả tim bé nhỏ này mỏi gối chồn chân, và biết bao vết xước của ngoại cảnh lẫn nội tâm phóng chiếu làm nhịp đập của nó, vẫn chậm rãi như chiếc kim đồng hồ nhưng bắt đầu hằn lên dấu hiệu của sự uể oải, mệt mỏi. Con tim ngây thơ tuổi thiếu thời, con tim tràn đầy nhiệt huyết hăng say của tuổi thanh niên muốn cống hiến và phụng sự hết mình, con tim trung niên thỉnh thoảng chững lại, quên đập vài giây để nhìn lại chặng đường đã qua, con tim đớn đau đến khôn tả, con tim hóa đá đến vô cảm vô tri, con tim đầy những vết cào cấu mà hình hài nó đa mang như chiếc áo rách tả tơi ngày giông bão, con tim cố gắng quẫy đạp để được hồi sinh, phục sinh trong một hình hài mới. Nó thanh tân, nó già cỗi, nó chết tức tưởi rồi nó lại quẫy đạp mong chờ giây phút biến hình, phục hoạt, hồi sinh như phượng hoàng muốn thoát thai trong ngọn lửa nghiệt ngã của kiếp người...
..........
Đưa các giác quan về căn phòng nhỏ bé, pha cho nó một bình trà, mở tiếng nhạc cổ cầm để triệu hồi tứ đại trở về hòa hợp trong không gian tịch lặng. Tôi đốt nén trầm thơm, dâng tặng hình hài chính tôi một điệu than từ ngôi cổ mộ...
Than ơi
Nén nhang này xin gọi hồn mi từ đâu đó trở về
Ly trà này xin mời ngươi từ muôn triệu năm về trước
Bát cơm này xin dành tặng mi thương dùm chiếc thân tứ đại
Thời gian dâu bể
Vô thường ai biết chăng ai
Tìm đâu bến đỗ
Nơi nào bình an
Nghe chăng lời ai oán
Nghe chăng tiếng khóc thổn thức phương nào
Nghe chăng tiếng cười đầu ngõ cuối thôn
Nghe chăng tiếng mẹ gọi con cơm chiều
Than ơi
Lệ không thể rơi vì dừng ngay nơi khóe mắt
Nỗi buồn không thể nói vì nghẹn lại nơi vành môi
Có gì vui
Có gì buồn
Có gì được mất
Một làn khói trắng
Một làn hương bay
....
Lời ai điếu từ ngôi cổ mộ xa xăm vọng lại, bước chân lặng lẽ đưa chiếc thân tứ đại ẩn hiện sau làn cây, vào một buổi chiều thành Vinh man mác...
Những viên sỏi sột soạt bước chân người, như gần như xa
(30/6/2022)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!