Ngày ương ương, tháng mưa nắng thất thường
Hoa nhài thân yêu của anh!
Đã từ rất lâu anh chưa viết thư gửi đến em. Không phải vì anh không nhớ em, mà vì anh không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả nỗi nhớ này cả. Xin em đừng ngạc nhiên nếu quanh anh có cả chục quyển từ điển tiếng Việt mà vẫn chẳng có từ nào diễn tả từ "nhớ" trong ngoặc kép của anh được cả. Ngôn ngữ bất lực thay!
Tháng 6 âm lịch đang đi đến những ngày cuối cùng của nó, để bước sang tháng 7 với nhiều việc phải làm hơn, mưa nhiều hơn, ẩm ương nhiều hơn, bận rộn nhiều hơn và cũng là tháng mà cách đây hơn chục năm anh xa bố của anh em ạ. Công việc cuốn anh đi như thời gian đang chuyển màu cho từng chiếc lá xanh dần sang vàng úa. Bố anh đã rơi xuống như chiếc lá vàng, và anh... cũng sẽ thế vào một ngày nào đó không xa.
Hoa nhài ơi!
Khi anh như chiếc lá vàng kia, em sẽ làm gì? Chắc em cũng chẳng biết chiếc lá vàng đó rụng xuống đâu nhỉ? Hoặc biết thì đã làm sao, có chiếc lá nào mà chẳng rụng? Mà rụng rồi thì làm sao? Một nỗi buồn thoáng qua hay một cái chép miệng lắc đầu? Vài giọt nước mắt hay ba nén nhang tiễn biệt người hữu duyên?... Anh không biết nữa, dù sao, có chiếc lá nào mà chẳng rụng vào một ngày nào đó?!
Chiếc lá vàng chỉ là biểu hiện của dòng thời gian trôi. Nếu nó không thay đổi màu của nó, ai biết thời gian đang trôi. Nếu nó không thay đổi sự hiện hữu của nó, ai biết nó đã từng hiện hữu? Cho nên thế gian vận hành, thay đổi cũng có ý nghĩa nhắc nhở chúng ta rằng: chúng ta đâu có cơ hội được bước hai lần trên cùng một dòng sông phải không em yêu của anh?!
Tình yêu của anh ạ!
Mưa tháng 6 không có nhiều rả rích như mưa tháng 7. Nó trút một trận ào ào rồi thôi, như ta cầm cái xô nước hắt mạnh vào người khác, đủ ướt áo nhưng chưa đủ thấm thành nỗi buồn rỉ rả. Nó đến và đi nhanh như một cơn gió. Và đọng lại sau đó có thể là đống lúa ngoài sân phải phơi lại từ đầu, hoặc quần áo phải chờ thêm một lần nắng to. Hơi nước từ mặt đất bốc lên oi nồng mà những người bị tê thấp ngại ngần dạo bước...
Có những mối tình tháng 6 và có cả những mối tình tháng 7. Mối tình tháng 6 đến quá nhanh khiến người ta chưa kịp chuẩn bị tâm thế để đón nhận thì mối tình tháng 7 đã tràn về, cũng như anh chưa kịp chuẩn bị đón cái ào ào bất chợt đã vội rỉ rả đêm ngày như mưa ngâu tí tách. Mưa tràn mặt đất, lúa phơi chưa kịp dọn thì mưa đã đi, để lại hơi đất oi nồng, và rồi mưa đi qua, anh ra phơi lại đám thóc ngoài sân thì lại tí tách, âm ỉ của cơn mưa tháng 7... Số phận anh đúng là đong đầy những bấp bênh, dạt dào đấy mà cũng hanh khô đấy, âm ỉ đấy mà cũng phai phôi nhanh làm sao...
Hoa nhài ơi!
Xung quanh anh có rất nhiều viên sỏi. Mỗi ngày, mỗi ngày anh đi rất nhiều vòng qua cái sân sỏi ấy. Tiếng sột soạt từ những bước chân chạm vào các hòn sỏi cho anh cái âm thanh của va chạm, của tiếp xúc, của gặp gỡ rất thật, rất đời, rất dung dị và không giả dối. Hòn sỏi này sẽ la to hơn hòi sỏi khác nếu anh vô tình ấn mạnh chân hơn. Hòn sỏi kia sẽ la dài hơn hòn sỏi này nếu bước chân của anh thiếu dứt khoát. Nếu anh dừng bước chân, ngồi lặng im thì đám sỏi ấy cũng im lặng. Những âm thanh ấy mới thật làm sao.
Những âm thanh của hòi sỏi ấy, tuy vô tình nhưng cũng dạy anh nhiều điều trong cuộc sống. Nó không cố lấy lòng anh bằng những lời giả dối, nó cũng chẳng quan tâm niềm vui hay nỗi buồn trong anh mà vờ nịnh nọt dăm điều ngọt ngào. Nó chân thành như tiếng lòng trong anh, không ngôn ngữ mà đã nói tất cả những gì cần truyền trao. Anh thích sự thật trong những âm thanh mà cái sân sỏi ấy đang sột soạt trò chuyện, hơn tất cả mọi lời nói xã giao trót lưỡi đầu môi của thiên hạ. Thà im lặng mà chân thành vẫn đáng giá hơn nói nhiều mà toàn là giả dối, đúng không em yêu?!
Tình yêu ơi!
Chiều chiều anh hay đi dạo trên cái cầu nhỏ, dưới cầu không có nước mà chỉ có hoa thôi. Chiếc cầu ấy không đưa anh đi đâu cả. Bước từ bờ này qua bờ kia, mà không cần phải qua cầu thì bờ bên này hay bờ bên kia, thì cũng như nhau cả thôi. Anh rất thích đứng trên cầu, vì chỉ có duy nhất nơi đó mới cho anh chút khác biệt nhỏ nhoi của hai bờ. Anh không có muốn bước qua bờ nào hết, anh chỉ thích đứng ở giữa cây cầu đó thôi. Gọi đó là sở thích cũng được, gọi là số phận của anh cũng được. Và cứ đứng ở trên cầu, không qua bờ nào hết, em có cảm nhận được trạng thái đó có nghĩa là gì không?
Chiếc cầu cạn ở trên bờ ấy là ông thầy dạy anh từng bài học mỗi ngày, nhắc nhở anh về mọi tình huống chênh vênh mà anh đang sống, đang đối mặt. Anh cũng từng ước rằng giá như anh bước thêm một bước nữa thôi, mạnh dạn hơn chút nữa thôi, bước thử qua bờ bên kia chút thì chuyện gì sẽ xảy ra? Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng anh lại có niềm tin chắc chắn rằng nó cũng sẽ chán y như khi anh đang ở bên này và cứ nghĩ như thế nên anh thích đứng ở giữa cầu hơn. Ở giữa cầu cho anh cái trạng thái chênh vênh thường trực, suy nghĩ thường trực, ưu tư thường trực, nỗi buồn thường trực và... cũng để... nhớ hai bờ một cách thường trực.
Em có biết nhớ hai bờ thường trực là nhớ cái gì không?
Là... nhớ em đấy!
Là giữ cái vẻ đẹp của "nhớ" một cách nguyên vẹn, không sứt mẻ theo năm tháng
Là giữ cái "tình yêu ban đầu" với đầy mọi cung bậc thăng trầm vốn có của nó
Là giữ cho anh còn được là anh và em vẫn mãi là em của anh như ngày nào
..........
Hay vì anh không đủ khả năng bước qua một trong hai bờ nào của chiếc cầu
Chỉ là vì anh hôm nay... chưa hiểu chính em
Hay là vì anh hôm nay.... cũng chưa hiểu chính mình!!
(23/7/2022)
Tháng 7 sắp hết rồi!
Trả lờiXóa