Thư gửi hoa nhài (41)


Hoa nhài, tình yêu của anh ơi...


Mấy lần anh mở máy rồi lại đóng lại, đi ra cửa phòng hít một hơi thở sâu cho con tim yếu đuối trong anh thêm chút oxi, thêm chút nghị lực, rồi sau đó lại mở máy, đưa tay lướt thật nhẹ trên bàn phím, mở đầu trang thư mà đầy những băn khoăn do dự, đầy những ưu tư thấp thỏm đợi chờ....


Phải chăng tình yêu đã lấy hết trong anh sự mạnh mẽ, sự can trường, cái khí phách hiên ngang ngày nào... và để lại nơi đây con người yếu đuối, con người mong manh, con người dễ sầu dễ cảm....?!


Hoa nhài ơi...


Trong dòng chảy cuốn xoáy của luân hồi đảo điên, từ vô lượng kiếp trôi lăn như cánh bèo lang thang thất lạc, từ một ý niệm ban sơ nguyên thủy hữu hình hay vô hình nào đó, đã đưa chúng mình gặp nhau nơi đây, thế giới Ta bà quốc độ Việt Nam này. Chúng ta đã gặp nhau, và chúng ta đã đưa mười ngón hư hao níu lấy nhau trong sát na bất giác, để rồi chuyện tình chúng mình bắt đầu từ lúc nào không rõ...


Những câu chuyện trao nhau xuyên đêm suốt sáng, không đầu không đuôi, không cần biết nói từ "Alo" vô nghĩa và cũng chẳng cần nói câu "Tạm biệt" vớ vẩn của thế gian thường tình. Những câu chuyện vô thưởng vô phạt đưa chúng ta phiêu du theo năm tháng, để hơi thở thật nhẹ dìu nhau vào giấc ngủ yên bình, để tay nắm tay cùng nhau lướt qua những cơn sóng của say đắm ngất ngây, của khát khao vồ vập, của giận hờn, của ghen tuông, của hiểu lầm, của những lời xin lỗi, của thời gian vô thủy, của không gian vô cùng...


Tình yêu ơi...


Trời đêm phủ kín nét vẽ thời không, anh quàng vội chiếc khăn rằn ri, mở toang cánh cửa, hít một hơi thật sâu. Gió lạnh khe khẽ len qua chiếc áo mỏng, bất chợt hóa thân thành cái hắt xì thật dài. Nước mắt anh trào ra theo phản ứng sinh lý của cơ thể. Cơn gió ấy báo hiệu anh đã đủ già, hay cũng có thể anh đã sống đủ lâu để quan sát và tận hưởng vòng luân hồi xoay mãi, xoay đều, cuốn thế thái nhân tình, trong đó có anh, vào cơn lốc vô tận của pháp giới...


Cái yếu của thân thể cũng là dấu hiệu cái yếu của tâm lý. Lâu lâu anh hay tự ảo tưởng chính mình bằng câu thần chú bất diệt mà cha mẹ đã ban phúc lành cho anh: "mày là Cường, cường thì phải mạnh mẽ, cường thì không thể yếu đuối được". Câu thần chú ấy như là sức mạnh tiềm tàng, xuất hiện đúng nơi, đúng lúc, đúng chỗ, đúng thời điểm đẩy anh tiến lên sau mỗi cơn bão dữ quét ngang cuộc đời...


Nhưng con thuyền ấy đưa anh đi đâu?

Xin đưa thời gian, và bất kỳ một niệm nghi ngờ nào được cháy lên thành ngọn lửa

Cháy lên, đốt sạch mọi não phiền mà bất kỳ sự yếu đuối nào có thể nảy sinh




Hoa nhài - tình yêu bất diệt trong anh ơi...


Tối qua, khi anh lên tâm tình cùng tất cả mọi người, bất chợt có người hỏi với anh về tình yêu của họ, và em biết không, anh thì lại thao thao thuyết giảng về tình yêu của anh, tình yêu của chúng mình. Các bạn trẻ vẫn hay gọi anh là "soái ca tình yêu" vì lúc nào, ở đâu, với bất kỳ ai, anh đều nói về "tình yêu" với tất cả sự say mê, nhiệt thành và đầy phụng hiến. Buổi giảng tối qua với anh cũng không ngoại lệ, nhưng lần này anh không giảng cho họ nữa, anh giảng cho chính anh, anh biến bài giảng ấy thành thần chú của chính mình, để một lần nữa, anh tự cỡi cơn sóng dữ, đưa chuyện tình chúng mình vượt trùng khơi xa...


Có phải em đang buồn và cảm thấy chút gì đó tủi thân, phải không hoa nhài - tình yêu của anh ơi? Cái buồn thoang thoảng của hoàng hôn cuối chiều, của nắng đã nhạt, của những con trâu đang trên đường về chuồng, của những chuyến xe đang vội vã về lại mái ấm của từng người, của những chiếc lá sau một ngày hấp thu chất diệp lục thì tự khép lại chính nó để nghỉ ngơi... Còn em thì đứng đó, giữa dòng người vội vã tiếng nói cười, giữa con sông lặng lẽ hắt hiu và dõi mắt về tương lai đầy mù mịt... Anh biết em buồn mà, vì sao em biết không, vì anh cũng buồn cùng em, mình ạ....


Tình yêu đã tháo sạch nơi anh mọi chiếc giáp được che chắn và trang bị đến tận răng, nó chặt rụi tham vọng của anh và đồng thời nó cũng tuốt sạch luôn khí phách trong anh, để lại nơi anh - một thân thể trần truồng, đầy yếu đuối, đầy mong manh - ngay giữa giao lộ của dòng đời xô đẩy. Em có nhìn thấy chăng, anh đấy, đang trần truồng với chính mình, chỉ còn lại trên tay một con tim đã trải qua vô vàn các vết sẹo, dễ tổn thương mà chỉ cần một cơn gió thật nhẹ cũng đủ làm nó rướm máu....


Em yêu của anh ơi...

Anh có sợ không? Anh sợ...

Anh sợ gì? Anh sợ khi yêu em à...

Không!

Vậy anh sợ gì?

Anh sợ anh không còn biết yêu là gì nữa...


Đấy chỉ là một đoạn hội thoại nhỏ mà anh tự độc thoại với chính mình. Anh biết sức mạnh của tình yêu đã chặt rụi mọi áo giáp mà anh có thể có, để anh không thể phòng thân, để anh thôi tự ảo tưởng mình mạnh... Nhưng nếu không có tình yêu thì với anh, đời đã đáng chết từ lâu rồi...


Sự yếu đuối của anh là sức mạnh mà tình yêu đã phủ chụp lấy anh, cuốn anh vào một vòng xoáy mà không hề có lối ra. Nỗi buồn thoang thoảng mỗi khi chiều tối về là dấu hiệu mà anh đang lạnh lẽo. Con tim đầy mong manh và lắm thương tổn đang nằm gọn trong lòng bàn tay đầy run rẩy là minh chứng cho số phận mà anh đã tự chọn đường đi này... Và nếu Thượng đế có xuất hiện và hỏi anh một lần nữa: mày còn muốn yêu không? .... Nhất định anh sẽ không ngần ngại mà nói rằng: còn muốn, còn muốn, còn muốn yêu nữa, yêu đến kiệt cùng, yêu đến thiên thu, yêu cho ngay cả cái chết bất chợt cũng chẳng thể ngăn anh thôi yêu...


Tình yêu ơi...

Anh có sợ không? Anh sợ...

Anh sợ gì? Anh sợ khi yêu em à...

Không!

Vậy anh sợ gì?

Anh sợ anh không còn biết yêu là gì nữa...!!




Ps. Em yêu ơi, có anh ở đây rồi, em chỉ cần mạnh mẽ bước tiếp. Anh luôn ở đây, bên em, bất cứ khi nào... Vì em đến bên anh, không phải là tìm thêm những bão tố hay thương tổn, mà là tìm sự bình yên. Anh nguyện là mạch nước ngầm ấy, không ồn ào, không vội vã, không xôn xao, suốt đời lặng lẽ, suốt đời âm thầm, suốt đời dõi bước cùng em, vì anh chỉ muốn được là bình yên trong em. Mình ạ!


(19/9/2022)


Thư gửi hoa nhài 
(1) - (2) - (3) - (4) - (5) - (6) - (7) - (8) - (9) - (10) - (11) - (12)
(13) - (14) - (15) - (16) - (17) - (18) - (19) - (20) - (21) - (22
(23) - (24) - (25) - (26) - (27) - (28) - (29) - (30) - (31) - (32) - (33) - (34) - (35) - (36) - (37) - (38) - (39) - (40)


CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất