Say quá rồi...




Bước chân thênh thang trong trời đêm lộng gió

Tôi để đôi chân tự dẫn dắt chính mình

Tôi quan sát chính tôi và quan sát sự quan sát

Tôi tan trong bước chân và tan trên mặt đất bao la


Tôi thấy bước chân có khi nhanh khi chậm

Mỗi mỗi bước chân triệu hồi cả quá khứ lẫn tương lai

Tôi nghe bước chân chậm rãi trên mỗi viên sỏi nhỏ

Từng tiếng sột soạt đêm nay cũng vọng tiếng ngàn năm


Tôi để đôi mắt nhìn lên bầu trời đêm huyền nhiệm

Hàng triệu vì sao đang lấp lánh ánh sáng gọi mời

Tôi để đôi tai nghe từng chiếc lá chuyện trò cùng ngẫu nhĩ

Và áng mây, và cơn gió, và vạn vật đang ngồi quanh bữa tiệc hân hoan


Tôi ngồi xuống bên sông và tham gia cùng bữa tiệc

Tôi góp hơi thở này như tặng phẩm duy nhất của nhân sinh

Tôi trao chính tôi cho sự sống được tuần hoàn

Để hơi thở này được đồng dạng với cơn gió, áng mây...


Bữa tiệc hân hoan trong thiên thu mà cũng trong sát na nhỏ nhiệm

Áng mây, cơn gió với hơi thở này tuy khác mà cũng là nhất thể viên dung

Câu chuyện vô thanh mà vọng lên âm ba của hải triều bất tận

Hải triều bất tận mà đọng lại chỉ là trời đêm một tiếng u trầm


Ai đang đi và ai kia đang bước

Ai đang nghe và ai đang quan sát những dấu giày

Ta chẳng thấy ai ngoài tập hợp các duyên đang chuyển dịch

Ta chẳng thấy ai ngoài dòng năng lượng đang tương tác lẫn nhau


Từng bước chân vẫn đi đi lại lại trong màn đêm huyền hoặc

Dáng như say, dáng như tỉnh mà lắc lư giữa hai bờ tử sinh

Này trần gian, này thiên đường, này đúng sai, thiện ác...

Ta lảo đảo giữa điếc và câm để mắt cùng tai được về lại nguyên hình


Ta điếc mất rồi khi không nghe hai bờ đang giành nhau phần đúng

Ta mù mất rồi khi chẳng thấy các phe đang tự bôi xấu lẫn nhau

Ta chỉ thấy thế gian này mênh mang tấm lưới trời đại thể

Mà mỗi sinh thể chỉ là những mắt lưới dung thông và phản chiếu ở trong nhau


Ta lắc lư rồi lảo đảo như say như tỉnh

Ta trầm mặc rồi ta cười, ta khóc... trong hoan hỷ vô biên

Ta có thể đang ở trên bờ mà cũng có thể là giữa dòng sông đang chảy

Cũng có thể đang bơi, cũng có thể chết đuối mà cũng chẳng biết gọi tên chi


Ta say quá rồi, ôi vũ trụ mênh mông

Ta chẳng còn thấy ta mà cũng chẳng còn thấy rõ người

Ta chẳng thấy rõ chi mà nhìn chi ta cũng thấy

Ồ... cái mặt mình đang hiện hữu trong từng vật hiện sinh


(18/4/2025)



CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất