Đã bao giờ tôi ngồi trước màn hình vi tính hàng giờ mà không biết viết gì không? Có, rất nhiều lần. Có khi là chẳng có gì để viết, có khi là có quá nhiều thứ mà không biết bắt đầu từ đâu, cũng có khi cảm xúc chưa đủ chín muồi để tràn ra thành ngôn ngữ...
Vậy thì... lần này với tôi cũng không có gì là lạ lẫm. Nó đã quá quen thuộc với tôi... Nhưng... tại sao quan thuộc như thế mà tôi vẫn cứ như là lần đầu tiên...
Hạnh phúc nào cũng quen thuộc nhưng... đối diện với hạnh phúc nào cũng như lần đầu tiên, như đứa trẻ lần đầu tiên mẹ mua quà về.
Khổ đau nào cũng quen thuộc nhưng... khổ đau nào ập đến với tôi cũng như lần đầu tiên, như lần đầu tiên đứa trẻ bị ngã, cái đau luôn mới, và vẫn cứ khóc to như quên mất thân thể này đã đầy những vết xước.
Quá quen thuộc nhưng lúc nào cũng cảm giác như lần đầu tiên... để rồi... luôn phải bắt đầu lại từ đầu, bỡ ngỡ, bất ngờ, xót xa, hoảng hốt, đau đớn, trống vắng... rồi lại lần mò luồn chỉ se kim, ngồi nhặt lại những mảnh rách để vá dần theo năm tháng.
Thời gian với tôi là gì? Là làm quen lại từ đâu, nhặt nhạnh những mảnh vải cũ và vá víu chúng từng ngày... để rồi, dù mặc tấm áo được vá chằng vá đụp mà vẫn cứ ngỡ là lành lặn, tinh khôi, như chưa từng rách rưới.
Tôi mở máy, nhắm mắt lại, để cho tâm thức tự phiêu du đi đến đâu mà nó muốn. Tôi mệt mỏi với việc xây thành quách bảo vệ nó rồi. Tôi mở cửa thành, đứng quan sát xúc cảm này sẽ đưa tôi đi đâu...
Đầu tiên tôi thấy nó đưa tôi về những ngày tháng cũ, với các lạc thú của hạnh phúc, của gặp gỡ tương giao, của những lời nói ngọt ngào quan tâm yêu thương, của bản ngã được vuốt ve mơn tròn mỗi ngày...
Đến khi tôi đã quen với cảm giác được yêu thương, được trân trọng, được nâng niu, được sung mãn đủ đầy... thì nó lại đưa tôi đến những tháng ngày mà xúc cảm bị tổn thương, cái ngã bị trầy xước. Lời quan tâm thăm hỏi thưa dần, lời yêu thương cũng nhạt dần, sự gặp gỡ cũng vắng dần, cái tôi ấy bắt đầu gồng lên để bảo vệ những thứ mình đang có, lòng ích kỷ bắt đầu tính toán hơn thua được mất, các lông nhím trên thân bắt đầu xù lông ra... Nhưng đau đớn thay, tôi càng cố giữ thì lại càng hư hao, càng nắm chặt thì càng mất dần, như nước trong lòng bàn tay cứ tự nhiên len qua từng ngón tay, trống trải, đơn côi...
Đến khi tôi bắt đầu làm quen với sụ trống trải, đơn côi, tôi chấp nhận đôi bàn tay này không thể cầm nắm, tôi chấp nhận mọi cảm thọ lạc thú kia không có thật, chỉ là ảo ảnh trình diện do tâm thức tôi tự tạo... Tôi quyết định mở đôi bàn tay cho tất cả giọt nước trong lòng bàn tay kia chảy hết... thì... các cảm thọ muốn nắm lại bắt đầu tái sinh trong một hình hài mới. Các ngón tay kia lại bắt đầu rục rịch muốn nắm, lại vồ chụp lấy tất cả những thứ gì đang nằm trong tầm nắm. Nó quên khuấy mất hiện trạng nó đã đau đớn như thế nào để tập làm quen với cái buông. Nắm trở thành bản năng của nó. Nắm trở thành sự sống của nó.
Đến khi vừa sung sướng với việc được nắm dăm ba ảo ảnh đang trình diện, thì ảo ảnh kia chợt tan biến như bong bóng xà phòng, như giọt sương buổi sớm, cái không lại trở về cái không, cái hư vô lại trở về với cái hư vô, cái trống vắng lại trở về cái trống vắng... Vết thương lên một tầm cao mới, vết dao càng ngày càng được đâm sâu thêm...
Cứ như vậy, nắm vào và buông ra rồi lại nắm vào, lạ lẫm thành thân quen rồi lại thành lạ lẫm rồi lại tiếp tục thân quen, lạ lẫm... Các cảm xúc ấy biến tâm thức tôi thành quả bóng, mỗi lần rơi xuống đất lại bật cao hơn, càng rơi mạnh càng bật cao. Điều duy nhất sau mỗi lần rơi xuống và bật lên ấy là quả bóng ngày càng hư hoại dần.
Vô thường!
Tôi đã thấm cái vô thường ấy biết bao lần trong đời rồi? Có lẽ nhiều quá không thể đếm xuể, rất nhiều lần bài học được hình thành. Nhưng phải chăng vì bản tính hay quên nên học thì cứ học mà cạm bẫy cũ kỹ ấy vẫn tiếp tục vấp, tiếp tục ngã, tiếp tục học cách đứng lên và tiếp tục... ngã tiếp.
Tôi đã nhìn thấy cái vô thường ấy ngay từ khi bắt đầu nắm, nhưng rồi vẫn cứ nắm như muốn thách đố vô thường, để rồi khi nhìn từng giọt nước len qua các kẽ tay mới biết rằng, tôi chẳng bao giờ thắng nổi vô thường; hoặc cũng có thể tôi không cam tâm để bàn tay ấy thả lỏng, nên ngay khi không có gì để nắm thì bàn tay này lại tiếp tục tìm kiếm cái để nắm vào, để rồi dẫu biết ngay khi đang nắm, tôi biết chắc sẽ phải buông một ngày nào đó, nhưng khi buông thì lại vẫn đau đớn như lần đầu.
Tôi đã thấm cái vô thường ấy ngay trong cái thường. Thật ra thì tôi biết chẳng có cái nào "thường" mãi. Cái bàn tay nắm đang thay đổi, cái được nắm cũng đang thay đổi. Nhưng cái biết kia chỉ là cái biết sách vở mà thôi, vì tôi biết cái bàn tay này chẳng bao giờ muốn buông, dù biết cái nắm kia chỉ là những giọt nước mà thôi. Thế là nội tâm tôi luôn phải chiến đấu giữa việc biết không thể nắm mà vẫn cứ nắm, biết cái nắm kia là ảo ảnh mà vẫn cố tình nắm cho bằng được.
Phải chăng tôi đã quá tự tin với năng lực hữu hạn của chính mình, hay chính tôi đang muốn thách đố mọi quy luận nhân sinh?!
(10/4/2024)
Ps. Có lẽ, tại tính tôi nhanh quên với những bài học được rút ra và bệnh nhớ dai với các cảm thọ mà tôi đã từng nếm trải. Vì không nhận ra bài học nên thấy cái chi cũng như là lần đầu và bệnh nhớ dai nên cứ muốn trải nghiệm mọi cảm thọ ấy liên tục. Để rồi... ngay khi bên em mà vẫn nhớ em như thường, vẫn nhớ em như thường mà dường như lạnh lùng không quen biết.
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!