Có một người hỏi tôi
Dạo này hay hoài niệm?
Tôi mỉm cười
Tôi hoài niệm hay Hoài niệm đang hoài niệm chính tôi?
Những dòng chữ vẫn hiện khởi trong từng sát na chuyển dịch
Ghi nó lại hay xoá nó đi tôi đâu thấy có khác gì
Tôi đã từng nghĩ tôi là tác giả
Cho đến ngày tác phẩm được đốt cháy và tác giả tự tiêu vong
...
Ngôn ngữ đã từng có thời nhắc rằng qua đó tôi hiện hữu
Nhưng rồi tôi phát hiện chẳng có chữ nào cưu mang được sự hiện diện của chính tôi
Tôi không chối bỏ ngôn từ như phương tiện đưa tôi qua dòng sông sự sống
Nhưng khi tôi tan trong nước thì ngôn ngữ vẫn ở đó với cái cầu không một ai đi
Bạn tìm gì tôi qua những con chữ hiện hình trên trang giấy
Tôi đã từng ở đó nhưng đó giờ đấy đâu phải là tôi
Bạn tìm tôi qua áng mây, qua cơn gió, hay qua bất cứ vật thể nào hiện sinh
Và tôi cũng đã từng... nhưng cũng chỉ là một trạm dừng như chuyến đò tạm neo đậu nghỉ ngơi
Tôi đã từng sinh vô số lần như ánh sáng vụt qua vết nứt thời không
Ánh sáng ấy cũng đã từng cong vênh vặn vẹo trong biết bao đêm dài khắc khoải
Mọi hữu thể đã từng đưa tôi đi qua hàng triệu kiếp luân hồi không mỏi
Nhưng chỉ có một hướng đi - ấy là để tôi tự khám phá chính mình
...
Bạn có từng nhìn tôi như là hiện sinh cho tên gọi
Là thánh, là phàm, là thiên đường hay địa ngục
Là tăng, là tục, là thiện ác, đúng sai....?
Vâng, tôi chẳng ngại ngần mà thừa nhận: tôi đã từng là tất cả
Bạn có đang thấy tôi mang trên thân một phận danh hữu hạn
Với thân tâm này, với chiếc áo được kết dệt bởi tư kiến số đông
Như khi đi mưa, ta tạm khoác chiếc áo tơi cho mưa kia thôi thấm
Nhưng mưa tạnh rồi thì chiếc áo ấy có còn ý nghĩa gì chăng?!
Mỗi kiếp số đi qua là một lần khoác áo tơi đi giữa cơn mưa nặng hạt
Nay là áo tơi bằng cói, ngày kia đã là chiếc áo được làm bởi chất liệu nilong
Dù là áo tơi được làm bằng bất cứ chất liệu gì có thể
Thì chiếc áo và kẻ bên trong chiếc áo bao giờ cũng có khoảng cách không lời
...
Bạn tôi ơi, sẽ có hôm nào tôi và bạn gặp nhau tại giao lộ tử sinh
Không cần hứa hẹn, chỉ đơn giản là ngồi bên nhau thầm thì điều to nhỏ
Nâng một chén trà, giữa quán cóc, dưới gốc đa xưa ta từng chơi trò cút bắt
Cố tìm nhau mà thật ra mỗi chúng ta đều đang đi tìm kiếm chính mình
Nếu bạn có thấy tôi đang ẩn nấp đằng sau đống rơm vừa mới đánh
Hay tôi thấy bạn trốn sau luỹ tre làng đang thấp thỏm sợ bị phát hiện ra
Thì bạn tôi ơi, cả hai ta vừa đang tìm thấy chính mình
Trong hình hài của người tìm - kẻ trốn trong trò cút bắt đến thiên thu
...
Bạn có thấy tôi đang viết như dòng thức tinh khôi đang tí tách nhịp chảy nghê thường
Hay chính bạn đang viết qua tôi những gì mà tâm bạn còn mải miết chờ mong
Còn riêng tôi, tôi vẫn đang viết trên nền hư không tịch lặng
Chữ đã tan trong mây mà người viết cũng đã loãng cùng cơn gió
...
Mây không cần ý thức mình là mây
Gió không cần định danh là gió
Chỉ là gió và mây đã và đang cùng hiện diện... thế thôi!
(21/4/2025)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!