Vào một ngày nọ tôi quên mất năm tháng ngày giờ
Ánh sáng từ đâu len qua khung cửa hẹp
Gõ cửa đôi mắt, đưa tôi phiêu du ra ngoài những chật hẹp hiện sinh
Hai mắt tôi không còn biết đang đóng hay mở
Ánh sáng hoà trong đôi mắt
Cái nhìn cũng đồng dạng với hạt nắng tinh khôi
Tôi không còn thấy tôi gói ghém trong hình thể tứ đại này
Chẳng còn giới hạn nào phân chia tôi với vạn vật xung quanh
Tôi trở thành giọt sương đọng trên chiếc lá nhỏ
Tôi trở thành chiếc lá rung rinh cùng cơn gió nhẹ hây hây
Tôi trở thành cơn gió đi ngang dòng sông đang chảy
Tôi trở thành dòng sông đang khẽ dịch chuyển êm đềm...
Tôi "trở thành" mà cũng "đang là" chúng từ vô thuỷ
Khi ngày đêm, năm tháng chẳng còn là thước đo sinh diệt
Khi quá khứ lẫn tương lai chẳng đọng lại một dấu vết gì
...
Ô kìa hạt nắng tinh khôi
Khiêu vũ trong không - thời gian bất tận
Không có vô thường, chẳng có đổi thay, chỉ thấy đi nghĩa là đến
Không có ngã hay vô, không có biên tế, chỉ thấy hai bờ xưa nay vốn là một
Cái một không đối nghĩa với nhiều, cũng chẳng phải là đơn lẻ
Chỉ gọi là một, bởi chẳng biết gọi là chi
Thời gian không chạm đến như nước chưa từng thấm lá sen
Không gian không thấp cao rộng hẹp... khi không chiếm hữu điều gì
Tôi như thế trong vô cùng hay cũng có thể chỉ trong sát na hiện khởi
Tôi diệt hay sinh mà cũng chẳng thấy có ai còn hay ai mất
Tôi không tên, không tuổi, không phận, không danh mà cũng thấy là tất cả
Là tất cả, mà thật ra cũng chỉ là làn ánh sáng nhẹ... vừa gõ cửa mắt môi
...
(20/4/2025)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!